Editor: Tĩnh Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đang cùng nhau kiểm kê tài sản trên người, thì phát hiện hai người hiện tại còn thừa 150 vạn đồng vàng. Sở Diệp chớp chớp mắt, nói: “Ai nha, ai nha, sao lại chỉ còn có bấy nhiêu vậy, 150 vạn nhìn thì không ít, nhưng nếu mua được một phần sát khí cũng không đủ." Sở Diệp xoa xoa cái trán, hắn trước đó còn dự định vài năm sau sẽ trở thành phú ông ngàn vạn, nhưng hiện tại chỉ còn 150 vạn đồng vàng, thì còn kém xa kế hoạch của hắn. Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng chúng ta kiếm không ít, nhưng ngày thường tiêu dùng cũng không ít." Vì muốn tăng lên thực lực cho ong đàn, Sở Diệp đã mua không ít Hồn Tinh cho ong đàn, mà số Hồn Tinh mỗi khi mua cũng không ít, mỗi lần bọn họ ra ngoài đều phải tốn mấy chục vạn, nếu không phải bọn họ trước đó mạo hiểm mà bán ra một đám dược tề, thì giờ đây kim khố của bọn họ chắc chẳng còn bao nhiêu. . Ngôn Tình Ngược “Nhưng cũng may là tạm thời cũng không có thứ gì đặc biệt phải mua.” Lâm Sơ Văn nói. Sở Diệp lắc đầu, nói: “Vẫn có." Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, có chút tò mò nói: “Cái gì?" Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, nói: "Phải mua thú cốt! Mặc Nắm cũng phải tiến giai, cũng phải mua sát khí cho nó, mặt khác ta ta còn muốn giúp Ngân Tiểu Nhị tiến giai lên Chiến Tướng giai. Cũng yêu cầu một phần sát khí, nếu có khả năng ta còn muốn chọn lựa ra năm sáu con Ngân Sí Ong có tư chất không tệ đem đi bồi dưỡng.” Thú cốt giá cả không tính quá mất, nhưng vấn đề là số lượng bọn họ cần thật sự là quá lớn. Lâm Sơ Văn trừng lớn mắt, có chút khiếp sợ nói: “A Diệp ngươi ngươi nói cái gì, muốn bồi dưỡng thêm năm sáu chỉ Ngân Sí Ong Chiến Tướng." Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, xán lạn cười cười, nói: “Đúng vậy! Làm sao vậy." Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không có gì." Lâm Sơ Văn sau khi khiếp sợ qua đi, rất nhanh bình tĩnh lại, nói: “Ý tưởng của ngươi không tầm thường chút nào.” Sở Diệp ngẩng đầu, khí phách hăng hái nói: “Người sống là phải cầu tiến đi lên, sống mà không có ước mơ không cầu tiến thì sống làm gì nữa." Lâm Sơ Văn: “.....” Lâm Sơ Văn lúc đầu khi nghe ý tưởng của Sở Diệp thì cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì lại cảm thấy kỳ thật cũng không phải là không có khả năng. Bồi dưỡng mấy chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong, nếu đổi thành những Hồn Sư khác mà nói thì quả thực là thiên phương dạ đàm*. (Thiên phương dạ đàm: ý nói những chuyện quá hoang đường không có thực.) Sát khí không phải là thứ dễ có được, mặc dù là Hồn Vương cường giả, sát khí có trong tay cũng hữu hạn. Nhưng Sở Diệp lại có bí môn chế tạo sát khí, nên việc kia chắc sẽ có khả năng. Mà Tiểu Ngân cũng nương theo sự trưởng thành của ong đàn mà trưởng thành, Sở Diệp nếu thật sự bồi dưỡng ra được mấy chỉ Chiến Tướng cấp Ngân Sí Ong, thì Tiểu Ngân có lẽ có thể mượn đó mà đột phá Chiến Tướng cấp 5. Đôi mắt Lâm Sơ Văn hiện lên một đạo lưu quang, nếu Sở Diệp thật sự làm được, thì chiến lực của bọn họ hẳn là có thể tiến bộ vượt bậc. “Đây là một ý tưởng không tằm thường chút nào.” Lâm Sơ Văn thầm nghĩ: Lưỡng Giới Thành có người nói Sở Diệp là người dưỡng ong tốt nhất ở hai châu, nhưng thật ra thì có chút quá, nhưng nếu ý tưởng của Sở Diệp thành sự thật thì lời tuyên dương kia lại không sai. Sở Diệp cười cười, nói: “Đúng không, ta cũng cảm thấy ý tưởng của ta rất lợi hại." Sở Diệp thầm nghĩ: Năm sáu chỉ Chiến Tướng Ngân Sí Ong tính cái gì a! Đây chỉ là mục tiêu tạm thời của hắn mà thôi, mục tiêu lâu dài của hắn là bồi dưỡng ra 5-60 chỉ, đương nhiên cơm muốn ăn thì phải ăn từng ngụm, đi đường muốn lâu thì phải đi từ bước, mọi thứ cứ từ từ là tốt nhất. Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, trầm ngâm một chút, nói: “Việc này cũng không dễ dàng a!” Ong đàn của Sở Diệp bây giờ thật ra đã có mấy chục chỉ đã tiến vào Sĩ cấp cấp 9, nhưng Ngân Sí Ong bình thường thì huyết mạch không tính quá hảo, nếu muốn tiến giai Chiến Tướng thì tỷ lệ chỉ sợ chỉ có tam thành mà thôi, Sở Diệp nếu muốn bồi dưỡng năm con Chiến Tướng cấp Ngân Sí Ong thì chỉ sợ phải chuẩn bị ít nhất là mười lăm phân sát khí, thậm chí là nhiều hơn. Mười mấy phân sát khí a! Lâm Sơ Văn vừa tưởng tượng liền có cảm giác đầu váng mắt hoa. Nhiều sát khí như vậy, dù là Thanh Vân Tông cũng không phải là con số ít. Sở Diệp mỗi lần luyện chế sát khí, nhiều lắm cũng chỉ có thể ra hai ba phần, mặc dù bọn họ có thể luyện chế ra sát khí, nhưng nếu muốn tạo ra mười mấy phân sát khí cũng là không dễ. Sở Diệp gật đầu, nói: “Ta biết không dễ dàng, nhưng nếu là thành công thì thu hoạch cũng là rất lớn." Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Xác thật là như thế." Nếu có thể dưỡng ra một đám Chiến Tướng cấp Ngân Sí Ong, về sau đối mặt với thú triều cũng có thể càng thêm nắm chắc, còn nữa nếu như Chiến Tướng cấp Ngân Sí Ong càng nhiều thì bọn họ có thể mở rộng quy mô ủ ra sữa ong chúa, sữa ong chúa chính là thứ thập phần khó có được. Sở Diệp cười cười, nói: “Kỳ thật, việc này cũng không có gì khó, chính là yêu cầu tương đối nhiều xương cốt." Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp vài lần, nói: “Nếu nói như vậy, vẫn là nên tiếp tục tuyên bố nhiệm vụ thu mua xương cốt." Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy." Luyện chế Bách Thú Sát yêu cầu đại lượng thú cốt, mà số thú cốt bọn họ cần cũng không phải là số lượng nhỏ, nếu chỉ dựa vào việc săn thú thì cũng không biết phải thu thập đến năm nào tháng nào. “Cứ như vậy, đồng vàng chỉ sợ không đủ.” Lâm Sơ Văn cân nhắc có nên bán ra thêm một đám dược tề không. Mua thú cốt so với mua sát khí thì tiện nghi hơn rất nhiều, bất quá, nếu muốn gom đủ mười mấy phân sát khí, cũng yêu cầu không ít đồng vàng. Sở Diệp cười cười, nói: “Không có việc gì, đừng nóng nảy mọi việc cứ từ từ, hơn nữa cũng không nhất định là phải thu mua xương cốt, chúng ta có thể từ từ thu thập, tiện thể cho tụi nó ra ngoài rèn luyện một thể." Tiểu Bạch cùng Tiểu Thải đều đã tiến vào Chiến Tướng, cũng phải nên cho chúng ra ngoài rèn luyện. Trước kia Sở Diệp không giám cho Tiểu Bạch ra ngoài bởi cấp bậc của nó còn quá thấp, mà nó còn là Cực phẩm hồn thú nên nếu thả ra thì Sở Diệp cũng không yên tâm, nhưng giờ Tiểu Bạch đã tiến giai Chiến Tướng, với thực lực hiện tại thì nhất định cũng đủ để bảo vệ bản thân. Bạch Hổ trưởng thành trong chiến đấu, nếu cứ ở trong động phủ hoài cũng không tốt. Mười vạn hoan mang kia mới chính là sân khấu thích hợp với Tiểu Bạch. Sở Diệp càng nghĩ càng thấy đúng, Tiểu Bạch nếu đã trưởng thành, vậy cũng đã tới thời điểm, nên gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình. Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Cũng đúng.” Việc thu mua cốt thú cũng có thể từ từ mà làm. Sở Hinh Nhi đang ở trên phố đi dạo, thì gặp phải Trần Tuyết. “Hinh Nhi, đi dạo phố sao?” “Đúng vậy! A Tuyết, ngươi cũng đi dạo sao?" “Đúng vậy! Mà ta nghe nói, Sở Diệp cũng ở chỗ này, còn mới thu mua được một phần sát khí." Sở Hinh Nhi cúi đầu, việc Sở Diệp trong tay có một phần Huyễn Vụ Sát đã làm cho ồn ào huyên náo, nàng tự nhiên cũng nghe nói. Còn có một vị tộc thúc vì chuyện đó mà nhảy nhót lung tung khắp nơi, nhưng Sở Tư Thần cùng Sở Nhan Vũ đều không muốn hỗ trợ. Trước đó Lâm Sơ Văn ở Trích Tinh Lâu lộ mặt. Còn đem con Thất Thải Huyễn Điệp đã tiến giai Chiến Tướng ra, thì đại khái đã có thể xác định, sát khí xác thật đã rơi xuống tay Lâm Sơ Văn mà còn đã dùng hết. Tộc thúc Sở Hưng Xương sau khi biết sát khí đã bị dùng hết thì cũng đã an tỉnh lại. Sở Hinh Nhi tuy rằng cấp bậc còn thấp, nhưng đối với sát khí cũng thập phần chú ý bất quá chỉ là không có nói ra. “Chuyện sát khí ta không rõ ràng lắm!” Sở Hinh Nhi nói! Trần Tuyết nhìn Sở Hinh Nhi, sắc mặt cổ quái nói: “Có phải Sở gia cùng Sở Diệp đã lật mặt rồi phải không?" Sở Hinh Nhi nghe vậy, nhịn không được mà mặt đỏ lên. Bọn họ lần trước đi bái phỏng Sở Diệp một lần, nhưng khi đó Sở Diệp đã bế quan. Sở Diệp trước đó không lâu đi dạo Trích Tinh Lâu cũng không tìm bọn họ, có thể thấy được là hoàn toàn không để ý đến bọn họ, Sở Hinh Nhi ẩn ẩn cảm thấy Sở Diệp có chút quá mức, lại không biết làm sao. Trần Tuyết nhìn Sở Hinh Nhi, liền biết chính mình đã đoán đúng rồi. Trần Tuyết thầm nghĩ; quan hệ của Sở Diệp và Sở gia hình như thật sự không tốt lắm, mà việc này đối với Trần gia bọn họ mà nói là một chuyện tốt. Sở Tư Thần cùng Sở Nhan Vũ trước sau tiến giai Hồn Sư, Sở gia thực lực tăng nhiều, ẩn ẩn có xu thế trở thành đệ nhất thế gia ở Võ Lăng Thành, bây giờ nếu Sở Diệp trở lại Sở gia thì Trần gia bọn họ sẽ không xong. “Mà ta nghe tộc huynh ta nói rằng ngày hôm qua nhìn thấy Sở Tư Thần cùng một vị đại thiếu gia nào đó hình như có chút xung đột, hình như là vì một nữ nhân.” Trần Tuyết nói. Sở Hinh Nhi cau mày, nói: “Ta cũng không rõ." “Ngươi không biết a! Vậy thì cũng có chú lạ.” Trần Tuyết thầm nghĩ: Sở Hinh Nhi chính là rất quan tâm Sở Tư Thần, hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy Sở Tư Thần, mà hiện tại Sở Tư Thần xảy ra chuyện lớn như vậy, mà Sở Hinh Nhi lại không biết. Sở Hinh Nhi cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện chính mình gần đây tựa hồ đã chú ý Sở Diệp quá mức, đến Sở Tư Thần cũng bị xem nhẹ. Chuyện của Sở Tư Thần, kỳ thật Sở Hinh Nhi cũng có biết chú ít. Sở Hinh Nhi là ngẫu nhiên nghe người trong tộc nói lại, việc Sở Tư Thần mang theo Sở Uyển Nhi đi Trích Tinh Lâu đụng phải Lâm Mộng Dung, mà Sở Hinh Nhi giống như nói cái gì đó rồi bị Sở Tư Thần quát bảo ngưng lại. Nếu như đổi thành trước kia thì Sở Hinh Nhi có lẽ sẽ cảm giác thương tâm, nhưng khi nghe nói việc này, thì thật không có quá nhiều cảm giác…… Nghe được tin tức về Sở Diệp càng nhiều, Sở Hinh Nhi càng cảm giác gia tộc đã làm sai, mà lựa chọn của bản thân trước đó cũng sai rồi. Sở Diệp mới chính là thiên tài thật sự, nếu Sở Diệp tiếp nhận chức vụ gia chủ thì có lẽ có thể đem Sở gia xây dựng trở nên lớn mạnh phi thường. Quyết định muốn từ trong ong đàn bồi dưỡng ra một ít Ngân Sí Ong đến Chiến Tướng, Sở Diệp lại lần nữa đi đến khu giao dịch để tuyên bố nhiệm vụ thu mua cốt thú. Trước kia do lo lắng Bách Thú Sát luyện chế không thành công, nên chỉ thu mua một lượng đủ dùng mà thôi. Hiện giờ chứng minh Bách Thú Sát luyện chế thành công, nên Sở Diệp liền lại bắt đầu thu thập thú cốt. Chỉ trong ngày đầu tiên Sở Diệp tiên bố nhiệm vụ, mà khu giao dịch đã nhận được đại lượng đơn đặc hàng. Giá cả mà Sở Diệp đưa ra là cao hơn thị trường một ít, trước đó khi dừng tuyên bố nhiệm vụ, đã làm rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối, nay Sở Diệp lại một lần nữa bắt đầu thu mua thú cốt, yêu cầu còn phóng khoáng, không câu nệ thú cốt loại gì, nên người muốn bán cho Sở Diệp lại càng nhiều. Do bây giờ là thời kỳ cao điểm của chợ chung nên kho hàng của khu giao dịch đã sớm không còn chổ chứa thú cốt. Vì vậy khu giao dịch bên kia đã liên hệ với Sở Diệp, an bài người đem thú cốt đưa tới chổ Sở Diệp, mà Sở Diệp cũng vui vẻ đáp ứng. Đám người Sở Tư Thần đang đi tới động phủ của Sở Diệp, mà trên đường thì vừa vặn gặp đoàn xe của khu giao dịch. Sở Uyển Nhi nhìn đoàn xe thật dài của khu giao dịch, nên có chút tò mò nên đã đi lên xem náo nhiệt. “Đoàn xe của các ngươi là muốn đi đâu a!” Sở Uyển Nhi ngọt ngào hỏi. Sở Uyển Nhi lớn lên xinh đẹp, nhìn lại như là đại gia tiểu thư, nên đội trưởng của đoàn xe vẫn là rất vui lòng cùng Sở Uyển Nhi giao tiếp, nói: “Đi đến chổ Sở Hồn Sư." Sở Uyển Nhi phồng lên quai hàm, nói: "Đưa thú cốt sao?" Đội trưởng đoàn xe gật đầu, nói: “Đúng vậy!" Sở Uyển Nhi có chút tò mò nói: “Hắn mua nhiều thú cốt như vậy để làm gì!” Đội trưởng lắc lắc đầu, nói: “Không biết, đó là chuyện của người ta, chúng tôi nào biết a! Chúng tôi chỉ phụ trách vận chuyển." Đội trưởng âm thầm suy đoán là trong số Hồn Sủng của Sở Diệp có con thích ăn xương cốt của Hồn Thú, Hồn Thú có rất nhiều loài thích ăn đá ăn bùng đại loại, mà số xương cốt này không ít ăn không sợ bị trướng bụng sao. Sở Uyển Nhi cau mày, thầm nghĩ: Sở Diệp từ khi bỏ nhà ra đi liền trở thành đại nhân vật. Sở Uyển Nhi nhìn đoàn xe vận chuyển xương cốt. Nhăn nhăn mày, cảm thấy Sở Diệp có chút điên cuồng, có tiền sao không mua thứ gì tốt hơn mà lại thích đi mua một đóng xương cốt về làm gì. Sở Hinh Nhi lại đuổi theo, có chút nghi hoặc nói: “Muốn thú cốt sao không vào rừng mà săn tại sao lại phải đi mua?" Sở Uyển Nhi thầm nghĩ; Sở Diệp gia hỏa này không phải là tham sống sợ chết đi, ca ca nàng mỗi khi cần đều sẽ tự thân đi vào rừng mà săn. Đội trưởng tựa hồ nhìn ra Sở Uyển Nhi tâm tư, nói: “Đại khái là sợ phiền toái đi, rốt cuộc Sở thiếu cần số lượng khổng lồ. Phải biết rằng khi gặp được thú triều Sở thiếu, Lâm thiếu đều là những người xông vào tuyến đầu, nghe nói đợt thú triều trước Lâm thiếu và Sở thiếu đã xử gọn ba con Chiến Tướng hung thú và trên một ngàn con Sĩ cấp đấy." Sở Uyển Nhi bĩu môi, nói: “Hơn một ngàn con hung thú, có khoa trương không đấy.” Đội trưởng cười cười, nói: “Là sự thật, Sở thiếu dưỡng rất nhiều Ngân Sí Ong thượng giai, chúng đã chập chết rất nhiều hung thú bình thường." “Ngân Sí Ong mà lợi hại như vậy sao?” Sở Uyển Nhi có chút không tin. Không đợi đội trưởng nói chuyện, người bên cạnh liền thổi phồng lên, nói: “Đương nhiên là có, ong của Sở thiếu không chỉ biết nhưỡng mật còn biết chiến đấu, cũng vì đó mà không ít người ở Lưỡng Giới Thành cũng muốn khế ước với Ngân Sí Ong đấy." “Nhưng dưỡng ong nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế lại rất khó khăn bởi vậy đã có không ít người phải từ bỏ." “Ví dụ điển hình nhất là đội Hồn Sư công trình Phi Hùng đó bọn họ cũng học theo Sở thiếu dưỡng ong kết quả bị ong chít cho xưng người cuối cùng cũng phải từ bỏ còn bị mọi người cho một khoảng thời gian." Mấy nhân viên trong đoàn xe thi nhau nói liên tục, nhưng thật ra đã đem Sở Uyển Nhi cùng Sở Hinh Nhi ném sang một bên. Sở Uyển Nhi nghe nhân viên của đoàn xe nói về Sở Diệp, thì ẩn ẩn cảm thấy ca ca nhà mình đã bị xem thường, trong lòng có chút hụt hẫng. Nghe người của đoàn xe nói vậy, Sở Tư Thần liền đanh mặt, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẳng cùng không vui
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]