Chương trước
Chương sau
Editor: Tĩnh
Thú triều qua đi, cuộc sống của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn cũng đã trở về trạng thái sinh hoạt bình thường.
Người đều là dễ quên, mọi chuyện sau khi yên ổn thì những nghị luận về thực lưc của hai người cũng dần dần ít đi, rất nhiều người lại đem lực chú ý chuyển dời đến năng lực hoạn thú của hai người.
“Đầu tháng, lại nên đi đưa cá.” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đi thôi."
Sở Diệp dưỡng Long Ngư càng ngày càng nhiều, gần đây cung cấp cho Nhất Phẩm Cư đã từ một tháng mười lăm con, thành một tháng 35 con, bất quá, dựa theo Tư Thần nói nói, tăng nhiều cháo ít, dù tăng thêm hai mươi con, nhưng cũng không đủ bán.
Đưa xong cá, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn cũng không có vội vã trở về động phủ, mà ở trên phố đi dạo.
Hai người đang đi dạo thì đột nhiên bị lão bản của Phiêu Tiên Cư ngăn lại.
“Hai vị đạo hữu, mời vào đây a!” Võ Phong hoạt động thân hình mập mạp, mặt đầy tươi cười mà thăm hỏi nói.
“Võ lão bản, có chuyện gì sao?” Sở Diệp hỏi.
Phiêu Tiên Cư ở Lưỡng Giới Thành cũng là một trong số những thanh lâu có tiếng, cũng có cùng Sở Diệp cũng có một ít buôn bán, trước đó không lâu, Phiêu Tiên Cư cùng Sở Diệp đặt hàng một đám trứng gà của Thảo Dược Gà, giá cả đưa ra còn không thấp.
Võ Phong cười cười, nói: “Cũng không có gì đại sự, Sở thiếu, Lâm thiếu hai vị cũng hiếm khi đi dọa, hay vào quán ra ngồi chơi."
Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn một cái, nói: “Cảm ơn thịnh ý của của Võ lão bản, nhưng bọn ta định đi dạo chung quanh một chút."
Sở Diệp chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Hoa hoa công tử mới đi hoa lâu, hắn chính là chính nhân quân tử nên sẽ không đi hoa lâu."
Võ Phong nhìn Sở Diệp, lại nhìn nhìn Lâm Sơ Văn, thầm nghĩ: Ngoại giới đều nói Sở Diệp là bị thê quản nghiêm, chỉ sợ là thật rồi."
“À à là ta không phải, gần đây có gian trà lâu, không bằng chúng ta đi tới đó ngồi đi.” Võ Phong ân cần đề nghị nói.
Sở Diệp nhìn Võ Phong đánh giá đối phương, cảm thấy hẳn là có chuyện muốn nói, gật đầu, nói: “Vậy thì đi."
......
Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đi theo Võ Phong, vào trà lâu.
Võ Phong nhìn Lâm Sơ Văn, tràn đầy nhiệt tình khen tặng nói: “Hồi lâu không thấy, Lâm thiếu càng thêm phong tư bất phàm khó trách làm Sở thiếu thần hồn điên đảo."
Võ Phong kinh doanh thanh lâu, cũng nhìn quen các loại mỹ nhân, bất quá, khi nhìn thấy Lâm Sơ Văn vẫn là có chút kinh diễm.
“Võ lão bản quá khen." Lâm Sơ Văn nói.
“Ta không quá khen đâu, Lâm thiếu tư dung tuyệt thế, mà những mĩ nhân ở Lưỡng Giới Thành mà cùng ngươi một so, thì cũng đều là dung chi tục phấn."
Sở Diệp uống ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề nói: “Võ lão bản mời chúng ta uống trà, hẳn là không đơn giản là vì uống trà đi, có chuyện gì cứ nói đừng ngại."
Võ Phong nhìn Sở Diệp, thu liễm thần sắc nói: “Sở thiếu sảng khoái nhanh nhẹn, ta đây cũng liền không giấu giếm nữa."
“Trước đó không lâu, ta cùng Sở thiếu ngài mua một đám trứng gà, trong số trứng đó có một số trứng Thảo Dược Gà sau khi ăn lúc sau làm cho tinh thần năng lên gấp trăm lần, long hổ mãnh tinh, bất quá, gần đây khi ăn lại giống như không có được hiệu quả kia, Sở thiếu có biết là chuyện như thế nào không?"
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không biết, ta cũng không biết trứng gà của ta mà cũng có tác dụng như vậy sao."
Sở Diệp thầm nghĩ: Võ Phong tên hỗn đản này, khó trách gần đây vẫn luôn ra giá cao để mua trứng gà, nguyên lai là phát hiện trứng gà của mình có tác dụng đặc thù, hiện tại không thấy hiệu quả thì lại đi tìm mình.
Võ Phong nhìn biểu tình của Sở Diệp, thấy cũng không giống nói dối, không khỏi có chút thất vọng.
Lâm Sơ Văn bưng chén trà, ngồi ở một bên, nghe vậy suy tư một chút, nói: “Ta hình như có ấn tượng về vấn đề này."
Võ Phong có chút kinh hỉ nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Phải không? Lâm đ*o hữu biết?”
“Chỉ là suy đoán, trong linh điền ta có trồng lẫn một ít dương tinh thảo, mà A Diệp không cẩn thận ném cho Thảo Dược Gà ăn, mà trong bầy gà có một con Thảo Dược Gà đặc biệt thích ăn loại thảo này, nếu như theo lời Võ lão bản nói thì trứng gà có thể là từ con Thảo Dược Gà kia sinh hạ ra.” Lâm Sơ Văn nói.
Dương Tinh thảo kỳ thật là một linh thảo dùng để đều phối xuân dược, nhưng tác dụng của nó rất mạnh.
Người thường nếu là lở ăn nhiều một chút ăn có thể bị thoát dương mà chết.
Sở Diệp sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng, không thể trách hắn vụng về a! Dương Tinh thảo cùng Bich Linh thảo nhìn thật sự quá giống, hắn một khi không cẩn thận liền nhìn lầm.
Võ Phong có chút kích động nói: “Ta xem hơn phân nửa là như thế, ta có thể mua con gà kia không?”
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Cái này chỉ sợ không được.”
Võ Phong nhìn Lâm Sơ Văn, nhăn nhăn mày, nói: “Tiền không phải là vấn đề, Lâm thiếu xem ta ra giá ba vạn đồng vàng ngài thấy như thế nào."
Sở Diệp mày nhảy dựng, thầm nghĩ: Cái giá này không thấp a! Thảo Dược Gà giá cả tuy rằng không thấp, nhưng tam vạn đồng vàng một con thì đã vượt giá thị trường rất nhiều, Sở Diệp thầm nghĩ mở thanh lâu quả nhiên là dễ kiếm tiền a!
Thảo Dược Gà do hai người bọn họ dưỡng, vốn là không bán, nhưng sau một đoạn thời gian, quy mô đàn Thảo Dược Gà đã dần dần đi lên nên ngẫu nhiên cũng sẽ bán một hoặc hai con.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Tiền không phải là vấn đề, mà là con gà kia đã bị Tuyết Bảo ăn rồi."
Lâm Sơ Văn dừng một chút, tràn đầy chân thành nói: “Nếu con gà còn sống thì ta đã rất vui lòng bán cho Võ lão bản ngươi."
Lần trước, tiểu hồ ly sau khi ăn con gà kia, tựa hồ cực kỳ phấn khởi, tới nổi nửa đêm, còn trộm chuồn ra ngoài săn thú.
"Như thế nào lại ăn?” Võ Phong nói.
Lâm Sơ Văn có chút ngượng ngùng nói: “Tuyết Bảo ăn gà, xưa nay không xem xét kỷ."
Võ Phong nghe vậy, vô ngữ nghiến răng, sau một lúc lâu, mới hộc ra bốn chữ “Phí phạm của trời”
Võ Phong tràn đầy u oán nhìn Lâm Sơ Văn còn Tuyết Bảo thì có chút nhàm chán mà ngồi lay động cái đuôi cũng kholng biết có người nào đó đang đao lòng con Thảo Dược Gà bị nó ăn mất.
Sở Diệp nhìn biểu tình của Võ Phong, khi nhìn Tuyết Bảo, giống như là đang nhìn một tên tội ác tày trời, chỉ là một con gà mà thôi hà tất vậy.
Sở Diệp uống ngụm trà, đại khái nhớ tới, lời mà Lâm Sơ Văn thì có chút ấn tượng hình như đúng là có một con gà đặc biệt hung.
Trong đám gà mái, con gà mái đó là hung nhất, có khi nửa đêm vọt vào mấy con gà trống mà đá lộn, dọa cho mấy con gà trống rung bần bật.
Sở Diệp lúc ấy còn không rõ, không biết là con gà mái kia vọt vào chổ ở của mấy con gà trống để làm gì, khi đó hắn còn suy đoán là vì đoạt địa bàn, lúc này thì Sở Diệp bỗng nhiên ngộ ra.
Bởi vì con gà mái quá mức bá đạo, vì giữ gìn bầy gà ổn định, tiểu hồ ly liền đem con gà kia ăn mất.
Sở Diệp nhớ rõ con gà mái thích đấu đá lung tung, khiến cho hắn hoài nghi con gà kia có phải bị gì không, cho tiểu hồ ly ăn vào không biết có bị gì không.
Sở Diệp không nghĩ tới, con gà từng bị hắn nghi là “gà điên”, nhưng trong mắt người khác nó là “gà vàng".
Võ Phong uống một ngụm trà, bình phục một chút tâm tình, nói: “Sở thiếu, có thể hay không lại dưỡng mấy con..... Gà đặc biệt được không?
Sở Diệp nhíu mày nói: “Cái này, cũng không phải là ta không muốn dưỡng mà là không phải con gà nào cũng thích ăn Dương Tinh thảo."
Đồng dạng là Thảo Dược Gà, nhưng mỗi con gà đều có khẩu vị không quá giống nhau, vì thỏa mãn nhu cầu bất đồng của Thảo Dược Gà nên Sở Diệp đã gieo trồng đủ loại linh thảo, bọn họ dưỡng Thảo Dược Gà tuy rằng không ít, nhưng thích Dương Tinh thảo, thì hình như chỉ có một mình con gà kia.
Võ Phong có chút tiếc nuối nói: “Như vậy!"
Lâm Sơ Văn nghĩ nghĩ, nói: “Có thể thử một lần.”
Võ Phong nhìn Lâm Sơ Văn, nói: “Lâm đ*o hữu có nắm chắc không?"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không có, bất quá ăn cái gì bổ cái đó để ta thể thử cho Thảo Dược Gà ăn ít dược liệu bổ dương, mà cũng không nhất định là Dương Tinh thảo."
Võ Phong hai mắt sáng ngời, bắt tay Lâm Sơ Văn tràn đầy nóng bỏng nói; “Đúng rồi, đúng rồi, Lâm đ*o hữu thật là băng tuyết thông minh, làm người theo không kịp, đã sớm nghe nói Lâm thiếu nãi người trung tuấn kiệt, quả nhiên là như thế.
Sở Diệp: “......"
Lâm Sơ Văn đem tay chính mình rút ra, nói: “Võ lão bản quá khen, chỉ là thử một lần, không nhất định có thể bảo đảm thành công."
Võ Phong chắc chắn nói: “Nhất định có thể thành công."
Sở Diệp nhìn Võ Phong kích động như vậy liền âm thầm hoài nghi, người ăn phải loại trứng gà kia có phải là Võ Phong không.
Từ trà lâu ra tới, Sở Diệp nhìn Lâm Sơ Văn, bĩu môi, nói: “Ngươi làm sau lại đáp ứng hắn?"
Lâm Sơ Văn nhún vai, nói: “Võ lão bản rất có tiền, nếu có thể thì cùng hắn kiếm một bút, cũng không phải là chuyện gì xấu a!” Bọn họ tiêu dùng còn rất lớn, mà trước đó bọn họ đi chợ đen mua đồ vàng mã, đã tốn hai mươi vạn.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Ngươi nói cũng đúng.....”
Lâm Sơ Văn nghiêng đầu, nói: “Võ lão bản thật ra đã cho ta một gợi ý rất hay, có lẽ chúng ta có thể khai phá ra một ít công dụng bất đồng của trứng gà, tỷ như tráng dương, tỷ như bổ huyết, tỷ như dưỡng nhan.
Sở Diệp cau mày, nói: “Nếu, như vậy thù số lượng gà chúng ta dưỡng sẽ tăng lên không ít đâu."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Vậy thì dưỡng nhiều thêm một ít.” Đều đã nuôi trên một trăm con rồi giờ nếu có nuôi thêm mấy chục con thì hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Linh thảo trong linh điền sản lượng vẫn luôn rất cao, mà Tiểu Ngân cùng ong đàn, còn thường xuyên đem từ dã ngoại về không ít linh thảo, dù có nuôi thêm mấy chục con Thảo Dược Gà, hẳn là cũng là không thành vấn đề.
Sở Diệp: “.....” Lâm Sơ Văn đối với dưỡng gà có nhiệt tình thật đúng là cao a! Đây là muốn hạ quyết tâm lấy nuôi gà mà làm giàu sao?
Từ sau khi gặp Võ Phong, Lâm Sơ Văn liền đem tinh lực đặt ở việc bồi dưỡng gà mái có thuộc tính bất đồng, Lâm Sơ Văn lựa ra 50 con Thảo Dược Gà để làm thực nghiệm.
Sở Diệp cảm thấy Lâm Sơ Văn không cần thiết lao lực như vậy, nhưng cũng không có ngăn cản.
.....
Lâm Sơ Văn tốn hai tháng thời gian, vẫn không có thể nghiên cứu ra được bổ thận trứng gà.
Lâm Sơ Văn cũng đã thay đổi không ít loại dược liệu để cho Thảo Dược Gà ăn, bất quá, đại bộ phận Thảo Dược Gà đối với Dương Tinh thảo đều không có hứng thú.
Sở Diệp vốn còn không cảm thấy việc tiểu hồ ly đem con "gà điên” kia ăn mất có cái gì đáng tiếc, nhưng khi thấy Lâm Sơ Văn nghiên cứu lao lực, đảo đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tuy rằng Lâm Sơ Văn không có thể nghiên cứu ra trứng gà mà Võ Phong cần, nhưng lại ngoài ý muốn nghiên cứu ra được trứng gà dùng để mỹ dung dưỡng nhan.
Lâm Sơ Văn liền thoáng thả ra một chút tin tức tỏ vẻ muốn bán dưỡng nhan trứng gà.
Lúc đầu Lâm Sơ Văn còn lo lắng, mọi người sẽ nghi ngờ hiệu quả của trứng gà nên sẽ không muốn mua, mà trong tay bọn họ có tổng cộng 50 quả trứng lấy ra 500 đồng vàng mà bán ra, giá này tuyệt đối không rẻ.
Bán được dưỡng nhan trứng gà lấy được đồng vàng, thì tài khoản của Lâm Sơ Văn lại tăng không ít, Lâm Sơ Văn có chút cảm thán nói: “Dưỡng nhan trứng gà vẫn là rất rất hút hàng a!"
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Mặc kệ ở nơi nào, tiền nữ nhân là dễ kiếm nhất, tuy nói nữ nhân ở Lưỡng Giới Thành không giống nữ tu ở nơi khác thích trang điểm, nhưng đã nữ nhân thì không có ai mà không yêu cái đẹp.
Ngọc bội truyền tin của Lâm Sơ Văn vang lên.
Sở Diệp nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc nói: “Ai vậy a!
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Một ít Hồn Sủng Sư không quen biết, gần đây luôn tìm hắn ngỏ ý muốn mua dưỡng nhan trứng gà."
Sở Diệp: “...... Dưỡng nhan trứng gà có mị lực lớn như vậy sao?
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói. “Ta cũng có chút ngoài ý muốn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.