Editor: Tĩnh
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn ở trên phố đi dạo một vòng, rồi trở lại động phủ.
Sở Diệp sau khi trở lại động phủ, liền đem đồ vàng mã giao cho Mặc Nắm.
Mặc Nắm ôm đồ vàng mã mà Sở Diệp đưa, thập phần hưng phấn.
Từ khi vùng Tiểu Bạch ký kết khế ước, hồn lực trong cơ thể Mặc Nắm, đã chậm rãi chảy vào thân thể Tiểu Bạch, khiến hồn lực của nó đang dần bị hao tổn, Mặc Nắm còn nghĩ nó thật xui xẻo khi bị Sở Diệp bắt.
Nhưng nay đã có đồ ăn bổ sung, hồn lực của Mặc Nắm cũng đã từ từ khôi phục, không còn cảm giác hư thoát như trước nữa.
Trong số đồ vàng mã mà Sở Diệp, có nhiều nhất là âm ngọc được mai táng dưới mặt đất, Mặc Nắm thích nhất cũng là cái đó.
Trong những viên âm ngọc đó có những viên có phẩm chất rất tốt, nhưng do bị mai táng lâu ngày dưới đất, nên chất ngọc đã bị biến chất.
Âm khí bên trong âm ngọc sau khi bị Mặc Nắm hấp thu, thì những viên ngọc đó đã trở nên thuần tịnh như lúc đầu.
Ngọc thạch nếu đã trở nên thuần tịnh thì đối với Mặc Nắm mà nói không có cái gì tác dụng, nhưng nếu là qua tay bán đi, thì lại có thể bán ra với giá cao.
Lâm Sơ Văn cầm lấy viên âm ngọc đã bị Mặc Nắm hấp thu xonh, tâm tình không tồi nói: “Âm khí của viên ngọc thạch đã bị hấp thu hết, mà linh khí của viên ngọc giờ đây rất nồng đậm a!"
Lâm Sơ Văn mua âm ngọc tốn 7000 đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-nghich-sua-nhan-sinh/1155024/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.