Editor: Tĩnh
Lưỡng Giới Thành.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn khó khăn lắm mới có được mấy ngày gió êm sóng lặng, khó có được giây phút an bình như vậy làm Sở Diệp có cảm giác mây gió thôi đưa năm tháng tỉnh lặng.
Tiểu hồ ly hấp tấp chạy tới, thần sắc có chút tức giận.
Sở Diệp nhìn Tuyết Bảo, có chút nghi hoặc nói: “Tuyết Bảo tâm tình không tốt sao ai làm người tức ăn sao?"
Tuyết Bảo thâm sắc có chút dữ tợn nói: “Không thấy, thiếu mất một con Thảo Dược Gà."
Sở Diệp nghiêng đầu, nói: “Thiếu một con Thảo Dược Gà sao? Có phải là ngươi đếm lộn rồi không a!”
Tuyết Bảo có chút thẹn quá thành giận tru lên nói: “Không phải, ta xưa nay chưa từng đếm sai."
Tiểu Bạch cười lạnh một tiếng, nói: “Nhất định là ngươi đếm sai rồi, ngươi đúng là cái đồ thất học."
Tuyết Bảo tràn đầy phẫn nộ nói: “Ngươi mới là đồ thất học."
Tuyết Bảo tỏ vẻ, hắn đã có thể từ một đếm tới mười vạn, Tiểu Bạch mới là đồ ngu xuẩn, đếm tới một ngàn mà còn lắp bắp.
Tiểu Bạch hổ không cam lòng yếu thế nói: “Mới không phải, nó là Bạch Hổ cao quý, hắn có truyền thừa ký ức, sinh ra đã có trí tuệ, Tuyết Bảo mới là đồ ngu xuẩn."
Tuyết Bảo tràn đầy phẫn nộ hét lên lên, nói: "Ngươi mới mới ngu xuẩn."
“Ngu xuẩn, ngu xuẩn, đã ăn nhiều Cửu Vĩ Hồ Thảo như vậy, mà còn không có truyền thừa hồn kỹ cao cấp......”
Tuyết Bảo thẹn quá thành giận liền muốn ra tay chụp lấy đuôi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch sau vài lần giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-nghich-sua-nhan-sinh/1155022/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.