Chương trước
Chương sau
Editor: Tĩnh
Trời cao vân đạm, thanh phong từ từ.
Lâm Sơ Văn đang ở biên hồ nước mà rãi thức ăn cá, Sở Diệp thì lười biếng ở một bên nằm thưởng thức phong cảnh.
Hoa sen trong hồ cũng đã nở, *lá sen xanh biết liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng. ( xuất phát từ hai câu thơ cuối của bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ của tác giả Lâm Tử Phương, nguồn thivien.)
Tiểu Ngân hướng Sở Diệp bay lại, hét lên: “Lão đại, có hai đại hùng tới."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đã biết!"
Trước đó Phi hùng đội hoàn thành nhiệm vụ, đã cùng Sở Diệp mua 5000 cân mật ong.
Sở Diệp vốn còn cho rằng số mật ong đó cũng đủ cho đội lính đánh thuê ăn nửa năm, kết quả, không đến hơn một tháng. Đội lính đánh thuê lại chạy tới mua tiếp, sau đó, Sở Diệp cùng đội lính đánh thuê Phi hùng trên cơ bản đều sẽ duy trì một tháng một lần giao dịch.
“Đội lính đánh thuê Phi hùng tiêu hao mật ong cũng thật lớn a!” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, nói: “Vậy cũng có không có biện pháp, ngươi nhìn xem hình thể của con Thiết hùng của Hùng lão đại xem vừa nhìn thì đã biết sức ăn nó lớn tới cở nào."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là dưỡng Hồn Sủng một chút cũng không dễ dàng a!”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại tuy Phi hùng đội chi tiêu cao nhưng năng lực kiếm tiền cũng phải là thấp, nếu không thì sao cod thể nào chịu nổi số tiêu hao cao như thế này.
Sở Diệp mở cửa, mời Hùng lão đại, Hùng lão nhị vào.
“Sở hồn sư, làm phiền.” Hùng lão nhị chắp tay nói.
Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: “Nói gì vậy, Hùng lão đại không biết lần này tính toán muốn mua nhiều ít a!
Hùng lão đại gãi gãi đầu, nói: “Mật ong bình thường thì 8000 cân, mật ong loại bốn thì một ngàn cân, mật ong loại ba thì 400 cân, mật ong loại hai thì một trăm cân."
Cái gọi là mật ong loại bốn là mật ong do Ngân Sí Ong Sĩ cấp sơ cấp nhưỡng ra một cân giá mười đồng vàng, mật ong loại ba là do Ngân Sí Ong Sĩ cấp trung cấp nhưỡng ra giá là 25 đồng vàng một cân. Mật ong loại hai là do Ngân Sí Ong Sĩ cấp đỉnh phong nhưỡng ra giá là 60 đồng vàng một cân. Mà mật ong loại một chính là sữa ong chúa, tạm thời do số lượng không nhiều lắm, nên Sở Diệp không có tính toán bán đi.
Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Tổng cộng ba vạn 5000 đồng vàng.”
Hùng lão đại gật đầu, nói: “Hảo."
Sở Diệp có chút nghi hoặc nói: “Lần này số lượng không ít a?
Hùng lão đại gật gật đầu, nói: “Do gần đây chúng tôi nhận một vụ làm ăn lớn, nên sẽ phải rời Lưỡng Giới Thành một khoảng thời gian, nên cần mua nhiều một chút."
Sở Diệp gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
......
Tiễn xong Hùng gia huynh đệ, Sở Diệp liền đi đến hồ nước tìm Lâm Sơ Văn.
Lâm Sơ Văn thả tay, đem đám thức ăn cuối cùng ném vào trong nước, trong nước Long Ngư vui sướng mà cắn nuốt thức ăn.
Đã hơn nửa năm trôi qua, Lâm Sơ Văn đã thực nghiệm trên hai trăm loại phương pháp chế biến thức ăn cho cá, và ra được bốn loại thức ăn thích hợp nhất, và tìm ra được ba loại Long Ngư thích nhất để nuôi, còn thường xuyên pha thêm linh tuyền vào thức ăn.
Long Ngư kỳ thật vẫn là rất kén ăn, bất quá, thức ăn do Lâm Sơ Văn đều chế ra chúng nó lại rất thích.
Dưới sự chăm sốc cùng đồ ăn sung túc, nên Long Ngư trong hồ từng con đều lớn lên trắng trẻo mập mạp.
“Hùng gia huynh đệ đi rồi?”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đi rồi."
“Long Ngư đã có thể lấy đi bán.”
Sở Diệp gật đầu, nói: “Lần này đi vào thành đưa trứng gà, vừa lúc có thể hỏi xem mấy tửu lầu có cần hay không."
Giai đoạn trước vì xây dựng động phủ, Sở Diệp đã tốn không ít, mà giờ đây thì bọn họ đã có thể thu lại vốn.
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Cũng hảo, chúng ta đi thôi?
Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo."
Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp đầu tiên là đi Nhất Phẩm Cư, Nhất Phẩm Cư ở Lưỡng Giới Thành là tửu lâu số một số hai ở đây.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đem số trứng gà của Thảo Dược Gà bán ra.
Sau vài lần bán ra, thanh danh dần dần lan rộng, doanh số cũng tăng lên một ít, sau đó ông chủ của Nhất Phẩm Cư tìm tới cửa, mua đi toàn bộ trứng của Thảo Dược Gà, còn trường kỳ đặt hàng.
Nhưng sau đó, lượng trứng của Thảo Dược Gà do hai người bọn họ thu hoạch càng ngày càng nhiều, Nhất Phẩm Cư cũng ăn không hết.
Do đó Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn liền đem số trứng Thảo Dược Gà dư ra, phân tán bán cho các tửu lâu khác nhau ở Lưỡng Giới Thành.
Sở Diệp ngoài nuôi Thảo Dược Gà, còn nuôi không ít chủng loại gà khác nhau, nên cũng thu không ít các loại trứng gà khác nhau.
Nhất Phẩm Cư chỉ làm ăn với khách hàng cao cấp, trong cửa hàng đầu bếp đều là linh đầu bếp có tay nghề xuất chúng, mà ở đây cũng là nơi mà không ít Hồn Sư cường giả đến ăn cơm, nên nguyên liệu nấu ăn bình thường họ đều chướng mắt, nên cùng chỉ mua trứng gà của Thảo Dược Gà mà Sở Diệp nuôi.
Nhưng còn các tửu lầu khác thì thật không có bắt bẻ như Nhất Phẩm Cư, không chỉ mua trứng của Thảo Dược Gà mà còn mua không ít các loại trứng gà khác.
Trứng gà bình thường một quả cũng chỉ có một hai đồng vàng, nhưng nhờ là nhờ ở chổ số lượng lớn, nếu bán đi hết toàn bộ thì cũng sẽ thu vào không ít.
Tư Thần xôn xao cười nói với Lâm Sơ Văn, nói: “Sản lượng trứng của Thảo Dược Gà giống như càng lúc càng lớn, nhìn dáng vẻ, đàn Thảo Dược Gà kia chất chấn là dưỡng không tồi a!"
Sở Diệp cười, nói: “Cũng tàm tạm thôi. Không biết, quý phường có thu Bạch Long Ngư không."
Tư Thần sửng sốt một chút, nói: “Thu, tất nhiên là thu, chẳng lẽ hai vị dưỡng được Bạch Long Ngư?
Sở Diệp gật đầu, nói: “Nhờ trời phù hộ nên may mắn nuôi lớn được mấy con."
Long Ngư dựa theo phẩm tướng mà chia ra làm Bạch Long Ngư, Ngân Long Ngư, Kim Long Ngư, Bạch Long Ngư là loại kém nhất trong họ Long Ngư, nhưng giá trị cũng rất xa xỉ, Ngân Long Ngư khó gặp, chỉ có đại tông môn mới có thể bồi dưỡng ra, còn Kim Long Ngư thì không cần phải nói toàn bộ Vân Châu cũng chưa chất tìm được một con.
Tư Thần nghiêm túc nói: “Có thể cho nhìn xem thử không?”
Sở Diệp mở nông bồ của xe ngựa ra, đem bể cá Bạch Long Ngư lộ ra, Long Ngư không thể xa nước, cũng không thể bỏ vào túi trữ vật, Sở Diệp chỉ có thể đặt trên xe ngựa rồi kéo tới đây.
Tư Thần xem xét phẩm tướng của Long Ngư, thì phát hiện Long Ngư do Sở Diệp nuôi có chút đặc biệt, tuy hình dáng là Bạch Long Ngư nhưng phẩm tướng lại tốt hơn Bạch Long Ngư bình thường dù là không bằng Ngân Long Ngư, nhưng nhìn thì đã biết được nuôi dưỡng rất tốt, sức sống bừng bừng nhìn là biết cá tốt.
Tư Thần suy tư một chút, nói: “Hai ngàn đồng vàng một con, ta sẽ lấy hết, được không?"
Sở Diệp cười, nói: “Nếu Tư lão bản đã muốn thì đều được."
“Không biết, Sở thiếu một tháng có thể cung cấp bao nhiêu Long Ngư vậy.” Tư Thần hỏi.
Sở Diệp nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái là mười lăm con."
“Mười lăm con, cũng không nhiều lắm a, Nhất Phẩm Cư chúng ta bao hết."
Sở Diệp gật đầu, nói: “Được."
Sở Diệp sau khi cùng Tư Thần hoàn thành giao dịch, liền rời đi.
......
Nhất Phẩm Cư.
“Long Ngư, không nghĩ tới Lưỡng Giới Thành chúng ta, cũng có người có thể dưỡng được Long Ngư.” Tư Nam Nguyệt khom người, nhìn đàn cá đang bơi trong lu, giọng nói đầy hứng thú nói.
Tư Thần híp mắt, nói: “Vừa có thể nuôi Thảo Dược Gà vừa có thể nuôi Long Ngư, hai người kia chỉ là Hoạn Thú Sư."
Nhất Phẩm Cư không chỉ là một tửu lâu bình thường mà lão bản của Nhất Phẩm Cư là Tư Thần là đại đệ tử chân truyền của thành chủ Lưỡng Giới Thành Không Minh lão tổ, hậu trường rất lớn.
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Hơn phân nửa là như thế, khó trách hai người này vừa mới tiến giai Hồn Sư, mà gia sản đã không ít, nhìn dáng vẻ, đúng là có kỹ nghệ độc môn, sư huynh, ngươi đối với Hoạn Thú có hứng thú hay không?"
Tư Thần lắc đầu, nói: “Không có hứng thú."
Tư Thần ở Lưỡng Giới Thành kinh doanh tửu lầu, so với việc nuôi thú, tự nhiên thì kinh doanh tửu lầu lợi nhuận càng cao hơn.
“Không có sao? Nhưng muội thật ra lại có chút hứng thú.” Tư Nam Nguyệt hứng thú bừng bừng nói.
Tư Thần tức giận nói: “Muội đó không cần chỉ nhìn người ta thu vào mà còn phải coi thứ mà người ta bỏ ra kìa, Thảo Dược Gà chính là dùng linh dược nuôi nấng, gà ăn no mới có thể đẻ trứng, linh dược chất lượng kém, gà cũng sẽ không đẻ trứng, tuy rằng bọn họ bán trứng kiếm lời không ít, nhưng phỏng chừng tiền vốn bỏ ra cũng không nhỏ đâu.
“Còn có Long Ngư, Long Ngư đối với chất lượng nước có yêu cầu cực kỳ cao, trừ cái này ra, thì đối với thức ăn yêu cầu cũng cao không kém, mà theo ta biết thì Long Ngư rất yêu thích một lại thức ăn gọi là linh hoàng mà loại thức ăn này chỉ có Dược Tề Sư mới có thể điều phối, giá cả cũng không thấp, cho ăn quá nhiều không được, mà ăn ít quá cũng không được, một khi không cẩn thận liền sẽ ăn no mà chết."
“Muội không có kinh nghiệm, nếu tùy tiện đi nuôi, chỉ sợ sẽ phải lỗ sạch vốn."
Tư Nam Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Tư Thần, nói: “Sư huynh, ngươi sao có thế xem thường người ta?"
Tư Thần tức giận nói: “Ta chỉ là lo lắng cho muội, cách đây không bao lâu muội nói muốn đi học luyện dược làm Dược Tề Sư, lại luyện hư không biết bao nhiêu linh thảo, sau đó muội lại muốn học làm linh bếp, thiếu chút nữa đã đem phòng bếp đốt cháy, làm cho mấy vị linh đầu bếp gặp muội đều sợ."
Tư Nam Nguyệt nhíu nhíu mày, lắc đầu, nói: “Thôi, Hoạn Thú vừa nghe là đã biết rất phiền toái, ta không học."
Tư Thần bất đắc dĩ nhìn Tư Nam Nguyệt, nói: “Nếu không phiền toái, vậy thì vì sao giá của Thảo Dược Gà, Long Ngư lại có thể quý giá như thế, nếu không phải quá phiền toái thì sớm đã bán đầy đường."
Tư Nam Nguyệt nghiêng đầu, nói: “Vậy sao muội thấy Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nuôi mấy thứ này rất đơn giản, muội còn nghe nói, bọn họ còn dưỡng một ít Thịt Heo Tằm, phẩm chất cũng không tệ."
Tư Thần nhàn nhạt nói: “Đây chất là độc kỹ gia truyền của bọn họ.” Lưỡng Giới Thành nếu muốn phát triển, thì yêu cầu phải có rất nhiều nhân tài về các phương diện khác nhau, Tư Thần đối Sở, Lâm hai người còn rất xem trọng.
Sau khi bán trứng gà cùng Long Ngư, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn lại đi tới mấy cửa hàng, bán một đám mật ong, nhập thêm được ba vạn.
Lượng mật mà ong đàn giờ đây ủ ra rất nhiều, dù rằng Phi hùng đội là khách hàng lớn, nhưng cũng không bản lĩnh bao tiêu hết.
Sở Diệp cong cong khóe miệng, tâm tình không tồi.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Làm sao vậy?
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có gì, ta chỉ là suy nghĩ trứng của Thảo Dược Gà, Long Ngư, mật ong đều đã có thể ổn định sản xuất, thì đại biểu rằng chúng ta đã có nguồn thu ổn định mỗi tháng, chỉ dựa vào ba thứ này mỗi tháng chúng ta thu được cũng mười mấy vạn."
Vậy một năm chính là hơn một trăm vạn, có thể xem như bằng với số tiền thu vào của một gia tộc.
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Đúng vậy! Ngươi kiếm tiền đúng là giỏi."
Đại gia tộc thì nhờ vào tộc nhân mà thu vào nhưng người nhiều thì chi cũng nhiều, đồng vàng tuy kiếm rất nhiều, nhưng số chi ra cũng không thua gì số thu vào.
Hắn cùng Sở Diệp chỉ có hai người, có thể thu được nhiêu đó, hẳn là có thể làm rất nhiều Hồn Sư giật mình.
Trên thực tế, thì phí tổn để bồi dưỡng Thảo Dược Gà cùng Long Ngư tương đối cao do chúng được nuôi chủ yếu là từ linh thảo, nhưng linh thảo bọn họ sử dụng toàn bộ là do linh điền trong động phủ cung cấp, thức ăn cho Thảo Dược Gà ăn cũng từ linh điền, chế biến linh hoàn cho Long Ngư cũng là do linh điền cung cấp, nhưng linh điền lại chưa bao giờ xảy ra việc thiếu linh thảo đúng là không bình thường.
Mà linh thảo trong linh điền của bọn họ có tốt độ phát triển nhanh gấp mấy lần, so với linh điền của người khác.
Theo lý mà nói, thì sau khi gieo trồng đại lượng linh thảo trên linh điền thì linh điền sẽ bị thoái hóa, nhưng mà linh điền của bọn họ thì không hề có dấu hiệu bị thoái hóa, ngược lại nhìn càng ngày càng phì nhiêu, Lâm Sơ Văn nghi ngờ hẳn là có liên quan tới thứ nước mà Sở Diệp đã tưới cho linh điền.
Không chỉ như vậy, Thảo Dược Gà cùng Long Ngư đều như vậy độ nuôi dưỡng rất khó, nhưng khi tới bọn họ dưỡng thì tất cả lại đều rất khỏe mạnh, hẳn là cũng là có liên hệ tới loại nước kia của Sở Diệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.