Chương trước
Chương sau
Editor: Tĩnh
Tiểu hồ ly ghé vào cửa động nhìn tuyết bay đầy trời, có chút nhàm chán mà ngáp dài.
Sở Diệp nhìn bảo tuyết bên ngoài mà nhăn mày, nói: “Trận bảo tuyết này trong thời gian ngắn chất sẽ không dừng lại đâu."
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ vậy."
Lâm Sơ Văn lấy ra hai lọ Viêm Dương dược tề, đưa một lọ cho Sở Diệp.
“Dược tề còn lại bao nhiêu a!” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn kiểm tra nhẫn không gian rồi, nói: “Còn có tám lọ."
Sở Diệp cau mày, nói: “Không còn lại bao nhiêu a!"
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Trước đó hắn chuẩn bị không ít dược tề nhưng tới đây lượng tiêu hao có chút vượt dự kiến nếu thêm một thời gian mà không tìm được sát khí thì hai người bọn họ phải rời đi băng nguyên để tu dưỡng một thời gian rồi mới quay lại đây.
Ghé vào cửa động xem tuyết, bỗng nhiên Tuyết Bảo đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.
Lâm Sơ Văn thấy tiểu hồ ly bổng nhiên chạy đi liền nhíu mày.
Sở Diệp có chút khó hiểu nói: “Tuyết Bảo bị làm sao vậy a!"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không biết, chỉ sợ là phát hiện cái gì."
Tiểu hồ ly chạy đi không bao lâu liền quay lại trên lưng còn cõng một con hồ ly nhỏ xíu vào băng động.
Tiểu hồ ly kia chỉ lớn bằng một bàn tay, thoạt nhìn nho nhỏ một đoàn, thập phần đáng yêu.
Tiểu hồ ly kia chợt thấy trong sơn động có hai người, liền bị hoảng sợ, mà chạy loạn khắp nơi, Sở Diệp cho nó một cái đùi gà thì nó đã an tĩnh lại.
Sở Diệp rất có hứng thú nhìn tiểu hòi ly kia ghé vào trong động mà gặm đùi gà.
“Là một con Tuyết Hồ bản xứ a!” Cực Bắc Băng Nguyên là nơi sinh sống của không ít Tuyết Hồ, dọc theo đường đi, bọn họ cũng đã gặp vài con.
Tuyết Bảo có huyết mạch tương đối cao, nên khi gặp được Tuyết Hồ nó thường dò hỏi tin tức từ chúng nhưng do đám Tuyết Hồ kia linh trí còn chưa khai chúng cũng chẳng biết sát khí là gì, nên cũng không cung cấp được manh mối gì hũu dụng cả.
Sau khi tiểu hồ ly kia ăn no Tuyết Bảo như cũ cùng dò hỏi đối phương về sát khí.
Sở Diệp tuy rằng đối với viêch Tuyết Bảo có thể dò hỏi ra cái gì không ôm hy vọng gì. nhưng cũng không có ngăn cản.
Tuyết Bảo cùng tiểu hồ ly giao lưu một hồi, thì bỗng nhiên hưng phấn lên.
Sở Diệp nhìn bộ dạng của Tuyết Bảo, liền Lâm Sơ Văn hỏi: “Có phải có thu hoạch gì phải không?
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy, con tiểu hồ ly kia nói, nhà của bọn nó trước kia trụ ở một địa phương, rồi miêu tả cho Tuyết Bảo rằng ở đó có một cái hố to mà bên trong lại có khí sương mù, bất quá, sau này lại bị một con bò cạp, tới đuổi cả nhà nó còn ăn hết người nhà nó, bây giờ chỉ còn mình nó sống xoát."
Sở Diệp nghe vậy, tức khắc đại hỉ, nói: “Cái hố có sương mù kia chất là sát hố."
Tới Cực Bắc Băng Vực đã lâu như vậy, cuối cùng cũng có một nơi có sát khí.
Sau khi bảo tuyết tan hai người bọn họ liền dò hỏi vị trí của nơi kia từ tiểu hồ ly rồi đi đến đó.
Tiểu hồ ly kia vốn không muốn trở về nơi đó nhưng bởi vì không chịu nổi sự dụ hoặc của con gà, nên nó đã đồng ý.
Tới gần vị trí mà tiểu hồ ly kia nói, Sở Diệp lấy la bàn ra trinh trắc thì phát hiện ở đây tgaatj sự có một con Băng Bò Cạp cấp 9 đàn muốn tiến giai.
“Quả nhiên có bò cạp cấp 9 tồn tại, mà giờ đây nó đang ở thời khắc tiến giai mấu chốt. Chúng ta bây giờ động tác phải mau, nếu không để sát khí bị họ hấp thu hết thì xem như tất cả nổ lực của chúng ta sẽ thành công cốc hết.” Sở Diệp nói.
"Một khi con bọ cạp kia tiến giai thành công thì mọi chuyện coi như xong" Lâm Sơ Văn, nói.
Hai người một ong, một hồ chạy nhanh qua đó, con tiểu hồ ly kia kiêng kị Băng Bò Cạp, không muốn tiếp tục cùng họ đi, nên Sở Diệp đã tặng nó một con gà làm thù lao, rồi thả nó đi.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi theo la bàn chỉ dẫn, tìm được một cái băng cốc, mà bên trong băng cốc quả nhiên có một cái sát hói thật lớn.
Còn có một con Băng Bò Cạp rất lớn, đang ở bên cạnh sát hố mà chậm rãi hấp thu sát khí.
Tiểu Ngân làm đầu tàu gương mẫu mà xông ra ngoài, đối với Băng Bò Cạp phát động Sóng Âm Công Kích.
Băng Bò Cạp đang lúc đắm chìm thời khắc tiến giai mấu chốt, bị Tiểu Ngân một rống, làm việc tiến giai bị bắt đánh gãy, một sợi máu từ này trong miệng liền chảy ra.
Sở Diệp thấy một màn như vậy, có chút vui sướng.
Băng Bò Cạp một thân giáp trụ, không sợ nọc độc, Sở Diệp còn đang rầu rĩ không biết phải làm sao bây giờ, không nghĩ tới sau khi Tiểu Ngân tiến giai Tuớng cấp thì Sóng Âm Công Kích cũng lợi hại thêm rất nhiều.
Tiểu hồ ly cũng xông lên hướng Băng Bò Cạp mà đánh ra một chảo, móng vuốt của tiểu hồ ly đã được mài giũa càng ngày càng cứng cỏi, một vuốt của nó đã khiến cho bộ giáp của Băng Bò Cạp xuất hiện vết móng vuốt.
Băng Bò Cạp tràn đầy phẫn nộ duỗi cái kìm của nó mà công kích tiểu hồ ly.
Băng Bò Cạp trước đó đã chịu Sóng Âm Công Kích của Tiểu Ngân nên hành động có chút chậm chạp, nhờ đó tiểu hồ ly cũng dễ dàng mà tránh thoát công kích của Băng Bò Cạp.
Tiểu hồ ly tuy rằng thân hình linh hoạt, nhiều lần công kích đắc thủ, nhưng Băng Bò Cạp có một thân giáp xác thập phần cứng rắn, tiểu hồ ly tuy có vài lần đắc thủ, nhưng cũng chỉ là làm trầy bộ áo giáp ngoài của con bọ cạp kia thôi.
Sở Diệp đem ong đàn triệu hoán ra, Tiểu Ngân liên cùng ong đàn, lại lần nữa phát động Sóng Âm Công Kích.
Có ong đàn phụ trợ, nên lần Sóng Âm Công Kích này có thanh thế rất khổng lồ, trực tiếp phá hủy thức hải của Băng Bò Cạp.
Băng Bò Cạp biến đần độn, cũng đã không còn là đối thủ của Tuyết Bảo không bao lâu thì đã bị Tuyết bảo giết chết.
Sở Diệp nhìn ong đàn, như suy tư gì đó.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, nói: “Lại nghĩ cái gì đấy?”
“Suy nghĩ tới khế ước thú tiếp theo.”
Sở Diệp đã tiến giai Hồn Sư, có rất nhiều Hồn Sư sau khi tiến gia sẽ gấp gáp mà khế ước con Hồn Thú thứ hai, nhưng Sở Diệp lại muốn thay Lâm Sơ Văn tìm kiếm sát khí, nên việc này liền bị bỏ qua một bên.
Giống như lần này ong đàn đã bị hạn chế không thể tung ra hết sức khi chiến đấu.
Tiểu Ngân bây giờ chính là Chiến Tướng a! Nên mới có thể dễ dàng đối phó với con bò cạp kia, cũng còn bởi vì con bò cạp kia có cấp bậc thấp hơn Tiểu Ngân nếu cả hai ngang nhau thì mọi chuyện không dễ như vậy đã kết thúc.
Sở Diệp đang cân nhắc hắn lần sau khi khế ước với Hồn Thú thứ hai cần phải kiếm một con Hồn Thú có thân hình phải to lớn uy mãnh không thì ít nhất là phải đào được động.
Thăm dò di tích, sông băng gì đó, hẳn đều là yêu cầu đào hố, mà bởi vì Tiểu Ngân chỉ có nho nhỏ một đoàn, nên những việc đó đều là Tuyết Bảo làm, giờ ngẫm lại hắn thấy rất ngượng ngùng.
Cảm nhận được Sở Diệp muốn khế ước thêm một con Hồn Thú khác, Tiểu Ngân ngây lập tức tràn đầy phẫn nộ mà phe phẩy cánh.
Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: “Đừng nháo, ta đang giúp ngươi tìm thêm một tiểu đệ ngươi còn ở đó mà ồn ào cái gì."
Tuyết Bảo bổ sọ não của Băng Bò Cạp, lấy ra tinh hạch từ bên trong, Băng Bò Cạp đã bắt đầu lột xác nên phẩm chất của tinh hạch so Sĩ cấp cấp 9 bình thường khác đều tốt hơn rất nhiều.
Băng Bò Cạp vừa chết, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văm bắt đầu nghiêm cứu sát hố.
“Hảo lãnh a!” Giải quyết xong Băng Bò Cạp, Lâm Sơ Văn mới ý thức được ở đây lạnh hơn những chổ khác rất nhiều.
Cực Bắc Băng Nguyên vốn dĩ đã lạnh, mà nơi này còn có Hàn Băng Sát Khí, nên cũng vì vậy mà lạnh hơn những nơi khác hơn mấy lần.
Sở Diệp tự nhiên ôm lấy Lâm Sơ Văn, vận chuyển hồn lực, hỏi: “Đở hơn chưa."
Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Khá hơn nhiều rồi."
Lâm Sơ Văn quan sát sát hố, sát hố hơn phân nửa đã bị huyền băng che đậy, nếu một khi đánh vỡ huyền băng, thì sát khí sẽ hoàn toàn phóng xuất ra.
Bởi vì Băng Bò Cạp còn không có tới kịp đánh vỡ huyền băng, cho nên lượng sát khí xói mòn cũng không tính là quá nghiêm trọng.
“Muốn đánh nát huyền băng sao?” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không cần, lớp băng này có chỗ hổng, vừa lúc có thể chậm rãi hấp thu."
Cái sát hố này sở dĩ không bị phát hiện, có một nguyên nhân rất lớn chính là do bị lớp huyền băng phong ấn, nếu không những Hồn Thú cấp 9 chung quanh đây đã sớm bị hấp dẫn mà đi đến đây rồi.
Cái sát hố này rất lớn mà sát khí bên trong cũng rất nhiều.
Tuy rằng đã bị Băng Bò Cạp hấp thu một ít, nhưng nếu bọn họ muốn thu một phần Huyền Băng sát khí, vẫn là dư dả.
Tiểu hồ ly ngồi ở bên cạnh sát hố, không ngừng đem sát khí dẫn vào bên trong thân thể, Tiểu Ngân suất lĩnh ong đàn vì tiểu hồ ly mà hộ pháp.
Tiểu hồ ly không ngừng hấp thu sát khí bên trong sát hố, bề mặt ngoài của thân thể ngưng kết một tầng băng sương.
Sở Diệp nhìn trạng thái của tiểu hồ ly, không yên tâm nói: “Tiểu hồ ly không có việc gì chứ."
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không có việc gì, Tuyết Bảo chỉ là quá hưng phấn thôi."
Từng sợi sát khí dũng mãnh mà truyền vào thân thể Tuyết Bảo, Tuyết Bảo thực lực dưới sự rèn luyện của sát khí mà không ngừng tăng lên.
Lâm Sơ Văn phải uống liên tục mấy lọ dươc tề linh hồn để tiến hành phụ trợ hồn lực cho Tuyết Bảo.
Theo sát khí dũng mãnh tiến vào, đuôi của tiểu hồ ly đột nhiên duỗi trường ra thêm hai cái đuôi khác chuyển hóa thành Tam Vĩ Yêu Hồ.
Lâm Sơ Văn nhìn Tuyết Bảo mộc ra tới hai cái đuôi, liền rất kinh hỉ.
Sở Diệp hai tròng mắt cũng sáng lên nói: “Tuyết Bảo của chúng ta đã biến thành Tam Vĩ Yêu Hồ kìa."
Nếu Tuyết Bảo đã mộc ra thêm hai cái đuôi thì chứng tỏ huyết mạch Cửu Vĩ Yêu Hồ trong người nó đã chính thức bị đánh thức, nhưng hình như trong truyện Tuyết Bảo không có thức tỉnh thành Tam Vĩ Yêu Hồ, do đó có thể thấy được, Tuyết Bảo đã trưởng thành và vượt qua khỏi sự kiểm soát của ngồi bút của tác giả.
Sở Diệp thầm nghĩ: Quả nhiên Lâm Sơ Văn đi theo hắn còn có tiền đồ hơn so với đi theo tên Mộ Lăng Thiên kia rất nhiều, Sở Diệp vừa nghĩ vừa cảm thấy rất vui, tới nổi không kiềm chế được mà moẻng miệng cười.
Lâm Sơ Văn tràn đầy kích động nói: “Tuyết Bảo thật sự biến thành Tam Vĩ Yêu Hồ."
Cửu Vĩ Yêu Hồ chỉ là một truyền thuyết, mà Lâm Sơ Văn trước giờ chỉ phỏng đoán Tuyết Bảo có một chút huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhưng xưa nay lại chưa bao giờ có hy vọng quá xa vời là Tuyết Bảo có thể biến thành Cửu Vĩ Yêu Hồ.. Mà hiện tại Tuyết Bảo đã có ba cái đuôi, liền khiến cho Lâm Sơ Văn hy vọng có lẽ Tuyết Bảo của hắn là thật sự có thể lột xác thành Cửu Vĩ Yêu Hồ.
"Thật sự là mọc ra ba cái đuôi” Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp một cái, cảm kích nói: “Còn phải cảm ơn Cửu Vĩ Hồ Thảo của ngươi, nó đã giúp cho Tuyết Bảo rất nhiều."
Trong khoảng thời gian này, số lượng Cửu Vĩ Hồ Thảo mà tiểu hồ ly ăn đã sớm vượt qua 40 cây, đối một con Sĩ cấp hồ ly mà nói, đây là một con số không thể tưởng tượng.
Sở Diệp cười, nói: “Làm gì có.”
Sở Diệp thầm nghĩ: Trong cuốn tiểu thuyết kia Tuyết Bảo không có mọc ra ba cái đuôi, nhưng con Hỏa Hồ của nữ chủ thì hình như có mọc ra ba cái đuôi, mà Cửu Vĩ Hồ Thảo trong hội đấu giá lần trước bây giờ thì nằm trong tay hắn, không biết con Hỏa Hồ của Lâm Mộng Dung, còn có thể mọc ra ba cái đuôi không.
Bảy ngày sau, sát khí bên trong sát hố đã bị hấp thu hầu như không còn, tiểu hồ ly rốt cuộc cũng kết sát thành công tiến giai thành Chiến Tướng.
Bởi vì sát khí phẩm chất tương đối cao, nên tiểu hồ ly lần này tiến giai rất thuận lợi, huyết mạch cũng được tăng lên rất nhiều.
Tiểu hồ ly tiến giai thành công, nó ngây lập tức liền nhảy múa liên tục lắc lư ba cái đuôi lông xù xù biểu diễn một đoạn vũ đạo, Tiểu Ngân cũng suất lĩnh ong đàn, vì tiểu hồ ly làm bạn nhảy.
Sở Diệp nhìn tiểu hồ ly cùng Tiểu Ngân cuồng hoan, cảm thấy hình như là hai đứa nó giống như đang cắn thuốc nên bị hưng phấn quá mức thì phải.
Tiểu hồ ly sau khi tiến giai, một thân da lông y như vừa mới tắm qua linh thủy, vừa nhìn thì đã biết chạm vào sẽ cho cảm xúc rất tốt, làm người ta nhịn không được mà muốn sờ một phen.
Lâm Sơ Văn đem sát hố phong ấn lai.
“Cái này sát hố, về sau trở nên vô dụng sao?” Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không phải, chỉ cần có sát hố thì sẽ có thể chậm rãi dựng dục ra sát khí, quá mười mấy năm, vài chục năm, hẳn là sẽ có tân sát khí được dựng dục ra tới, có lẽ đến lúc đó, chúng ta còn có thể lại tới đây thu một phần sát khí."
Một phần sát khí có giá trị trên trăm vạn, đó cũng là một bút tài phú không nhỏ chút nào.
Nếu đến lúc đó, bọn họ thực sự mà nghèo có lẽ là có thể mượn cái sát hố này kiếm được một bút thu nhập thêm.
Sở Diệp nhăn mày, nói: " Phải đợi lâu như vậy a!"
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Cũng không phải là lâu."
Mười mấy năm thời gian này đối với rất nhiều Hồn Sủng Sư mà nói, cũng chính là trong nháy mắt mà thôi, phải biết rằng, rất nhiều Hồn Sĩ đều yêu cầu tiêu tốn vài mấy chục năm để đi tìm kiếm sát khí.
Sở Diệp chống eo, có chút đắc ý nói: “Vài năm sau, nói không chừng gia sản của chúng ta đã là mấy ngàn vạn đồng vàng rồi."
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi là lợi hại nhất."
Lâm Sơ Văn đối với lời nói của Sở Diệp cũng không quá xem trọng dù Sở Diệp có ra sau thì hắn cũng sẽ đi theo Sở Diệp.
Một ít đại gia tộc một năm thu vào cũng là mấy trăm vạn đồng vàng, mà hiện tại trên người bọn họ cũng đang có mấy trăm vạn đồng vàng, điều là từ di tích của Tử La Tông mà kiếm được.
Đại tông môn bị diệt là chuyện ngàn năm khó gặp một lần, chuyện của Tử La Tông rốt cuộc chỉ có được một lần không có lần sau.
Bọn họ tuy rằng thu vào cao, mà tiêu dùng thật sự cũng không nhỏ, nếu muốn tích góp được đồng vàng cũng không phải là chuyện dễ dàng, tuy rằng như thế, Lâm Sơ Văn cũng không muốn tát nước lạnh vào Sở Diệp.
Tiểu hồ ly tiến giai thành công, Lâm Sơ Văn cũng thành Hồn Sư. Trước đó Lâm Sơ Văn thực lực không đủ, mặc dù có Viêm Dương dược tề, nhưng lúc nào cũng yêu cầu Sở Diệp dùng hồn lực để bảo vệ hắn, nhưng hiện giờ hắn tiến giai thành công, liền không cần Sở Diệp lúc nào cũng phải bảo vệ hắn.
Lâm Sơ Văn tiến giai xong đã giúp cho Sở Diệp giảm đi áp lực rất nhiều, nhưng Sở Diệp lại mất đi cơ hội ôm mỹ nam vào lòng nên có chút tiếc nuối.
Lâm Sơ Văn cảm thụ được trong thân thể chính mình đang có một lực lượng hoàn toàn mới đang chạy khắp thân thể nhịn không được tâm tình vui vẽ.
Tuy rằng hắn vẫn nói với Sở Diệp mọi chuyện không cần gấp gáp, nhưng mắt thấy thực lực của Sở Diệp không ngừng tăng lên.
Mà thực lực của hắn lại dừng bước không tăng lên, nên trong lòng Lâm Sơ Văn vẫn là có chút sốt ruột, hiện giờ hắn cuối cùng cũng tiến giai Hồn Sư, việc đó khiến Lâm Sơ Văn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi
Tiểu hồ ly sau khi tiến giai Chiến Tướng, Lâm Sơ Văn liền lấy ra một viên Hàn Băng Thạch, giao cho Tuyết Bảo.
Tuyết Bảo đối Hàn Băng Thạch đã thèm nhỏ dãi từ lâu, chỉ là do vẫn luôn không dám hấp thu, này đã tiến giai Chiến Tướng, cuối cùng là có thể hấp thu
Tiểu hồ ly đối với Hàn Băng Thạch hít một hơi, hàn lực bên trong Hàn Băng Thạch, nhanh chóng chảy vào thân thể Tuyết Bảo, không bao lâu một khối Hàn Băng Thạch đã bị hấp thu xong, hóa thành mảnh vỡ.
Tuyết Bảo hấp thu hàn lực bên trong khối Hàn Băng Thạch, thì đã giúp nó hoàn toàn củng cố cảnh giới của Chiến Tướng.
“Trạng thái của Tuyết Bảo thực ổn định a!” Rất nhiều Hồn Thú khi vừa mới tiến giai, hồn lực sẽ không quá ổn định nhưng Tuyết Bảo đại khái là do bởi vì trước đó đã tích lũy căn cơ vô cùng vững chất, mà khi tích lũy đầy đủ căn cơ thì khi vừa mới tiến giai, hồn lực cũng sẽ rất vững chắc.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Lúc trước ăn nhiều đồ tốt như vậy, vẫn là có điểm hiệu quả.”
Tuyết Bảo lấy đầu củng củng Sở Diệp, Sở Diệp ngầm hiểu lấy ra một gốc cây Cửu Vĩ Hồ Thảo tặng cho nó coi như quà chúc mừng.
Tuyết Bảo ngao ô một ngụm, liền đem Cửu Vĩ Hồ Thảo ăn hết.
“Tuyết Bảo tuy rằng đã tiến giai Chiến Tướng, nhưng đối với Cửu Vĩ Hồ Thảo vẫn là rất yêu thích! Sở Diệp nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Dù Tuyết Bảo đã tiến giai, nhưng Cửu Vĩ Hồ Thảo đối với Tuyết Bảo vẫn có chỗ tốt rất lớn."
Nếu Cửu Vĩ Hồ Thảo có niên đại càng dài một ít, vậy thì càng tốt.
Sở Diệp nhìn ba cái đuôi của Tuyết Bảo có chút phát sầu nói: “Tuyết Bảo mọc ba cái đuôi, có phải có chút rêu rao không."
Lâm Sơ Văn cười, nói: “Yên tâm đi, có thể thu hồi lại được."
Lâm Sơ Văn cùng Tuyết Bảo giao lưu một chút, mà Tuyết Bảo đang thưởng thức ba cái đuôi của chính mình nên cũng không tình nguyện đem hai cái đuôi khác thu lại.
“Chúng ta hiện tại đi nơi nào?" Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Không biết, trước rời băng nguyên đi đã."
Cực Bắc Băng Nguyên hoàn cảnh quá khắc nghiệt, tuy rằng Lâm Sơ Văn đã tiến giai thành Hồn Sư, nhưng vẫn là cảm thấy không thích ứng nổi nơi này.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Vậy cũng được."
Trước kia đi tới băng nguyên chính là vì tìm sát khí, hiện tại công đức viên mãn, tự nhiên cũng phải nên rời khỏi đây, nếu không phải vì Lâm Sơ Văn, Sở Diệp tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy tới đây.
Cực Bắc Băng Nguyên hoàn cảnh quá ác liệt, ngắn hạn ở chỗ này thì có thể tôi luyện ý chí, còn mà ở trường kỳ chỗ này cũng không có thứ gì tốt cả.
Tuyết Bảo cùng Tiểu Ngân tiến giai Chiến Tướng, thời gian không quá lâu, dù căn cơ của chúng hiện tại khá ổn định nhưng cũng phải tìm một địa phương an tỉnh để tất cả bọn tu chỉnh mọi thứ một thời gian đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.