Editor: Tĩnh Hai người Sở Diệp ở lại Tương Thành nghỉ ngơi một đoạn thời gian, liền rời đi. “Phía trước chính là Tam Dương Thành sao?” Sở Diệp nói thầm hỏi. Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Tam Dương Thành là top 10 đại thành trì của Vân Châu, thập phần phồn hoa. Sở Diệp nhìn cửa thành uy nga trước mặt, chỉ cảm thấy như được mở rộng tầm mắt, “Quả nhiên núi này cao còn có núi khác cao hơn a! Ta cho rằng Tương Thành đã đủ lớn, nhưng không nghĩ tới Tam Dương Thành quy mô so Tương Thành còn lớn hơn mấy lần.” “Chúng ta vào thành đi.” Lâm Sơ Văn nói. Sở Diệp gật đầu, nói: “Hảo.” Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn mỗi người phải giao ba đồng vàng mới có thể vào thành. Sở Diệp lắc đầu, nhịn không được cảm thán nói: “Không hổ là đại thành a! Phí vào thành cũng cao hơn chổ khác.” Phí vào thành là ba đồng vàng, vậy thường dân phỏng chừng cũng không dám vào thành, một lần vào thành phải tốn bằng tiền chi tiêu một tháng của một gia đình bình thường. Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Dù sao cũng là đại thành.” Trước đó khi nạn châu chấu xảy ra, Tam Dương Thành xuất thủ không ít Hồn Sư để tiêu diệt châu chấu. Nhờ đó mà Tam Dương Thành khong phải chịu quá nhiều tổn thất. “Ở Tam Dương Thành có rất nhiều cửa hàng! Nếu muốn mua đồ vật vậy thì ở đây chắt là đều có đủ hết.” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn gật đầu, có chút chờ mong nói: “Hẳn là vậy.” Ánh mắt Lâm Sơ Văn đảo quanh, hiển nhiên là đối Tam Dương Thành đã ôm không nhỏ chờ mong. Bên ngoài có rất nhiều thôn xóm gặp phải nạn châu chấu, tiếng kêu than dậy cả trời đất, Tam Dương Thành thì lại vẫn là một mảnh phồn hoa trong thành người đến người đi phi thường náo nhiệt. Hoa lâu thì trang trí hoa hòe lộng lẫy, nữ tử thì không ngừng múa vẫy khăn, thân hình thì không ngừng uống lượn. Sở Diệp nhìn tiếng ồn ào trong hoa lâu, thầm nghĩ: Dù mới xảy ra đại nạn châu chấu nhưng cùng có rất nhiều kẻ có tiền vẫn không bị ảnh hưởng gì. Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, tìm một nhà tửu lầu ngồi xuống nghỉ ngơi. Bên trong tửu lầu có mấy đệ tử thế đang ngồi đàm luận Nạn châu chấu sau khi chấm dứt, các thế lực lớn ở Vân Châu, rốt cuộc cũng có thời gian bình tĩnh lại để đi điều tra ngọn nguồn của nạn châu chấu. Ở Vân Châu có rất nhiều địa phương đồng thời bùng nổ nạn châu chấu, nhưng vẫn là có không ít dấu vết bị lộ ra. Sở Diệp ở bên nghe mấy đệ tử thế gia đàm luận một hồi, đại khái hiểu được một ít. Lần này người sau màn của nạn châu chấu là Ngũ Độc lão tổ cùng tôn tử của hắn, Ngũ Độc lão tổ ở Phong Châu là Hồn Vương, trên tay có năm con Hồn Sủng đều là kịch độc chi vật thập phần khó chơi. Mà người tôn tử này có biệt danh là tiểu độc vương Phương Danh, đã bí mật khế ước với một con Châu Chấu Vương, tỉ mỉ bồi dưỡng đã tiến tới Chiến Tướng cấp 9. Vì muốn hiệp trợ tôn tử giúp cho Châu Chấu Vương tiến giai Vương cấp, Ngũ Độc lão tổ đã lên kế hoạch gây ra tai ương cho Vân Châu. Một ít thế lực ở Phong Châu vì có giao hảo với Ngũ Độc lão tổ, cũng đã cung cấp không ít nhân lực. Ngũ Độc lão tổ sai người đến Vân Châu bày ra trên trăm cái trùng sào, khiến cho nạn châu chấu đến càng quét mấy ngàn vạn mẫu đồng ruộng ở Vân Châu. Không ít thôn xóm sau khi nạn châu chấu qua đi có rất nhiều linh điền đã không còn gì. Nhưng xét cho cùng mục đích của nạn châu chấu, chỉ vì muốn cho một con Châu Chấu Vương tiến giai. Châu chấu Chiến Tướng cấp, thì lực phá hoại sẽ vượt xa những gì mà chúng ta nghĩ, nếu để cho con chấu của Phương Danh tiến giai lên Vương cấp, thì cũng không biết sẽ có bao nhiêu tai họa sẽ xảy ra. Vì phòng ngừa Phương Danh tiến giai Vương cấp, mấy đại tông môn ở Vân Châu, đã xuất động không ít cao thủ giết chết không ít tiểu Châu Chấu Vương trong lúc nạn châu chấu xảy ra. Từ tình huống hiện tại mà xem xét thì việc Phương Danh lợi dụng tiểu trùng vương để tiến giai hẳn là đã thất bại. Tuy rằng Vân Châu tổn thất không nhỏ, nhưng đại quân châu chấu cũng bị giết hơn phân nửa, lần này Phương Danh cũng chịu không nhỏ ảnh hưởng, mà nguyên khí cũng đại thương. Sở Diệp cau mày, nói: “Còn may là châu chấu của Phương Danh tiến giai thất bại, nếu không thì đã có đại phiền toái.” Chỉ mới là Châu Chấu Chiến Tướng cấp tiến cấp lên Vương cấp mà đã có thể nhấc lên một đại nạn châu chấu, vậy nếu là tiến giai trùng vương thành công thì toàn bộ linh điền ở Vân Châu cũng không đủ cho trùng đàn của đối phương ăn. Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói: “Chỉ là tạm thời thất bại mà thôi.” Có Ngũ Độc lão tổ che chở, Phương Danh lại không chết có lẽ nếu không bao lâu nữa là có thể ngóc đầu trở lại, đến lúc đó, chỉ sợ lại là một hồi hạo kiếp. Nói đến cùng, vẫn là do tông môn ở Vân Châu thế nhược, không dám đi tìm Ngũ Độc lão tổ gây phiền toái, cỏ không trừ tận gốc, xuân phong thổi lại sinh. Đương nhiên, có trận giáo huấn lần này các thế lực lớn ở Vân Châu tất nhiên sẽ đối châu chấu càng thêm cảnh giác, nếu Phương Danh lần sau muốn xây dựng trùng sào, tất nhiên sẽ chịu cản trở. “Ngũ Độc lão tổ là Phong Châu người a!” Sở Diệp nói. Trước kia lại có không ít người lại đây thu mua lương thực, còn nói là sẽ vận chuyển đến Phong Châu. Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: “Việc này, chỉ sợ là không đơn giản như vẽ ngoài của nó.” Lâm Sơ Văn thầm nghĩ tuy đám người ở Phong Châu kia cũng muốn từ nạn châu chấu mà phán một phần lợi trong đó, nhưng họ cũng không qua muốn để cho tôn tử của Ngũ Độc lão tổ thành công tiến giai Hồn Vương, nếu để một phái mà có tới hai Hồn Vương thì tới lúc đó cả bọn họ cũng không kiềm chế được Ngũ Độc lão tổ, nên ít nhiều trong đám người đó cũng sẽ để lộ tiếng gió ra ngoài. Từ những gì mà đám con cháu thế gia bàn luận có thể suy đoán rằng vốn dĩ nạn châu chấu sẽ làm cho các thế lực ở Vân Châu bị suy giảm nhưng tông môn ở Vân Châu giống như trước đó đã nghe ra tiếng gió, mà có lẽ tiếng gió này là do bên Phong Châu truyền tới mà cũng không nhất định. Sở Diệp lắc đầu, nói: “Chuyện của Hồn Vương chúng ta quản cũng không nổi, vẫn là nhanh chân đi ăn cơm, sau khi cơm nước xong thì chúng ta đi dạo khắp nơi đi.” Trời dù có sặp cũng có trụ chống, hắn cùng Lâm Sơ Văn chỉ là hai tiểu nhân vật, thay vì lo chuyện thiên hạ thì làm tốt việc của bản thân thì tốt rồi, việc của Hồn Vương đều đã có những người khác đi suy xét. Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Hảo.” …… Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đi vào Phúc Đỉnh Lâu, “Hai vị khách nhân, có gì cần hỗ trợ sao?” Hai người vừa tiến vào Phúc Đỉnh Lâu, tiểu nhị trong cửa hàng lập tức ra đón. “Có dược đỉnh hay không?” Sở Diệp hỏi. Trước đó khi Lâm Sơ Văn ở Tương Thành, cũng đã định mua một cái dược đỉnh, bất quá, đi mấy cửa hàng cũng chưa mua được cái thích hợp. Tiểu nhị vội vàng nói: “Hai vị nếu cần mua dược đỉnh, vậy là đã tìm đúng nơi rồi, Phúc Đỉnh Lâu chúng tôi dược đỉnh phẩm chất tuyệt hảo, giá cả cũng không quá mắt lại là cửa hàng có tiếng trong thành.” Sở Diệp cười cười, cũng không nói gì. Tiểu nhị mang theo Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn vào một phòng trưng bài. Trong phòng trưng bài có một dãy các tủ thủy tinh, mà trong tủ thủy tinh đang trang trưng bài đủ loại dược lò lớn có nhỏ cũng có. Sở Diệp nhìn đến hoa cả mắt. Dược đỉnh giá cả từ 500 đến năm vạn, có đủ các loại giá. Sở Diệp nhìn số dược đỉnh muôn hình vạn trạng, liền nghĩ đến mấy cái của hàng ở Tương Thành hai người bọn họ đi qua mười mấy cửa hàng ở đó thì cửa hàng có nhiều dược lò nhất cũng chỉ có mười mấy cái, còn ở Tam Dương Thành thì khác chỉ Phúc Đỉnh Lâu thôi mà dược đỉnh chủng loại đã muốn đầy đủ hết cả rồi. “Có thích cái nào không?” Sở Diệp hỏi. Lâm Sơ Văn lắc đầu, nói:" Chưa tìm thấy cái ưng ý.” Lâm Sơ Văn qua loa nhìn một vòng, trong phòng này dược đỉnh đại khái chia làm hai loại, một loại là Phàm cấp dược đỉnh giá cả 500 đến 8000 cao hơn cũng có, còn một loại là Linh cấp dược đỉnh giá cả từ ba vạn trở lên. Phàm cấp cùng Linh cấp dược đỉnh phẩm cấp chênh lệch rất lớn, cho nên giá cả cũng từ đó mà chênh lệch. Sở Diệp ở trong phòng đi một vòng, thầm nghĩ: Phúc Đỉnh Lâu dược đỉnh thật sự là hoa hoè loè loẹt, cần cái gì có cái đó, loại dược đỉnh nhỏ nhất chỉ lớn hơn nắm tay một chút, thoạt nhìn, y như là món đồ chơi của tiểu hài tử, lớn nhất có loại lớn như cái bồn tắm. Dược đỉnh màu sắc cũng thập phần đa dạng, nhưng nhiều nhất chính là màu đen, màu nâu, cũng có màu đỏ, màu xanh lá, ngoài ra còn có mấy cái chắc vì mấy tiểu cô nương mà làm ra còn chọn màu hồng phấn, còn có một cái dược đỉnh có màu bảy sắc cầu vòng. Sở Diệp ở trong cửa hàng đi dạo một vòng chỉ cảm thấy đã được mở rộng tầm mắt. Lâm Sơ Văn ở trong cửa hàng cũng đi một vòng, phát hiện một cái dược đỉnh kỳ quái. “Lấy cái dược đỉnh này cho ta xem một chút.” Tiểu nhị lấy ra dược đỉnh, đưa cho Lâm Sơ Văn. Lâm Sơ Văn nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc nói: “Cái này dược đỉnh thật đúng là kỳ quái, không giống Phàm cấp cũng không giống Linh cấp.” Tiểu nhị cười cười, nói: “Vị thiếu gia này thật sự là tuệ nhãn như đuốc, cái này dược đỉnh là tác phẩm của một luyện khí sư Linh cấp luyện chế, vị này luyện khí sư này vốn là muốn luyện chế một cái dược đỉnh Linh cấp nhưng đáng tiếc trong lúc luyện chế đã xảy ra sai lầm, nên nó mới thành ra như hiện tại, nó có thể tính là một dược đỉnh nữa Linh cấp.” “Cái dược đỉnh này so với dược đỉnh Phàm cấp tốt hơn rất nhiều, nhưng lại không so được với dược đỉnh Linh cấp. Bởi vì nó cis chút đặc biệt cho nên giá tương đối cao một chút, giá của nó là một vạn 2000 đồng vàng.” “1 vạn 2 ngàn a! Quá mắc.” Lâm Sơ Văn nhíu mày nói. Tiểu nhị vội vàng nói: “Nếu khách nhân muốn mua nó thì có thể tìm chưởng quầy của chúng tôi thương lượng một chút không chừng sẽ được đánh cái chiết cũng không chừng.” Tiểu nhị thầm nghĩ: Cái này dược đỉnh này đã ở trong cửa hàng nhiều năm, Hồn Sĩ thì mua không nổi, Hồn Sư thì lại chướng mắt, nó thuộc về loại hàng ế, nếu có thể bán đi thì qua tốt. Lâm Sơ Văn nhíu mày, có chút khó xử. Sở Diệp cười cười, nói: “Thích thì mua đi, chúng ta kiếm đồng vàng chính là để tiêu.” Lâm Sơ Văn có chút khó xử nói: “Chính là, vẫn là có chút mắc.” Lấy trình độ hiện tại của hắn chỉ cần nua dược lò loại ba bốn ngàn đã tốt lắm rồi, còn mua một cái hơn một vạn thì quá xa xỉ. Sở Diệp nhún vai, nói: " Ta thấy giá này cũng được mua đi!” Tiểu nhị thấy sự tình biến liền vội vàng nói: “Vị công tử này, bằng hữu ngài nói rất đúng a! Tuy rằng cái dược đỉnh này tuy quý một chút, nhưng lại có thể sử dụng rất lâu.” Lâm Sơ Văn bị Sở Diệp nói nên đã có chút động tâm, gật gật đầu. Biết Lâm Sơ Văn muốn mua món hàng tồn lâu năm của cửa hàng, chưởng quầy rất hào phóng liền chiết khấu một ngàn đồng vàng, Lâm Sơ Văn liền lấy giá một vạn một ngàn đồng vàng mà mua cái dược đỉnh đó. Từ cửa hàng đi ra, Lâm Sơ Văn lại tốn thêm 4000 đồng vàng, mua sáu phần dược liệu để luyện chế dược thề thức tỉnh Sơ cấp. Tam Dương Thành không hổ là cái đại thành, năm đó Sở Diệp vì để gom đủ dược liệu của dược tề thức tỉnh Sơ cấp thức tỉnh đã phải đi không ít tiệm thuốc, mà ở Tam Dương Thành chỉ cần tùy tiện tìm một cái cửa hàn dược liệu lớn là có thể gom đủ dược liệu để phối thuốc. “Muốn luyện chế dươc tề thức tỉnh Sơ cấp sao?” Sở Diệp hỏi. Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy.” Lúc trước luyện chế được dược tề thức tỉnh Sơ cấp là do may mắn, sau đó Lâm Sơ Văn cũng không còn có luyện chế lại dược tề thức tỉnh Sơ cấp nữa nên bây giờ muốn luyện lại. Nhờ đó trình độ luyện dược của hắn sẽ được đề cao không ít. So với việc phải luyện chế một loại dược tề khác, thì Lâm Sơ Văn thà chọn luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Sơ cấp bởi một khi luyện chế thành công, tiền lời sẽ cao hơn rất nhiều. Nếu có luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Sơ cấp có xác xuất thành công tăng lên, vậy tương lai luyện chế dược tề Thức Tỉnh Huyết Mạch Trung cấp thức tỉnh sẽ có thể nắm chất thêm vài phần. “Trong khoảng thời gian này trình độ luyện dược tề của ngươi đã tăng trưởng không ít, nếu bây giờ lại phối trí dược tề thức tỉnh Sơ cấp xác xuất thành công hẳn là có thể tăng lên không ít.” Sở Diệp nói. Lâm Sơ Văn cười cười, nói: “Hy vọng là vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]