Editor: Tĩnh 
Thời gian thoi đưa lại nữa tháng qua đi, việc ủ mật đã bắt đầu đi theo quy luật. 
Chỉ hơn 10 ngày mà lượng mật ủ ra đã không ít. 
Sở Diệp lại thêu xe trâu của Trần lão, chuẩn bị đem mật ong đi bán, 50 vại mật ong khoảng chừng 500 cân, chiếm hơn nửa xe. 
"Mau thật mới đó, mà đã được thu nhiều mật ong như vậy.” Trần Nam nhìn một vò mật ong, toát ra vài phần hâm mộ. 
Người trong thôn đã sớm biết Sở Diệp có dưỡng ong, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến ong mà Sở Diệp nuôi có thể ủ được mật. 
Sở Diệp cười cười, nói: “Thu hoạch còn tạm!” 
Trần Nam có chút nghi hoặc nói: “Ngân Sí Ong lợi hại đến như vậy sao?” 
Sở Diệp thầm nghĩ: Ngân Sí Ong bình thường tự nhiên không lợi hại như vậy, nhưng nếu ong chúa thì lại khác. 
Sở Diệp đem mật ong đưa đến tửu lâu, 50 vại mật ong bán được 75 đồng vàng, Sở Diệp vẫn luôn cảm thấy Tiểu Ngân thú nuốt vàng, bán mật ong xong Sở Diệp bỗng nhiên cảm thấy Tiểu Ngân không phải thú nuốt vàng mà là ong chiêu tài mới đúng! 
Tiểu Ngân tiêu xài mau, nhưng mà tốc độ kiếm đồng vàng cũng mau như vậy. 
Trên người có hơn 75 đồng vàng, Sở Diệp có cảm giác mình trở thành người giàu rồi. 
Có tiền, Sở Diệp tiêu xài cũng phóng khoáng hơn. 
Sở Diệp tốn 40 đồng vàng mua 2 khối tinh hạch hệ Mộc dùng làm đồ ăn cho Tiểu Ngân, lại tốn 10 đồng vàng, mua một ít toái Hồn Tinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-nghich-chuyen-nhan-sinh/3439144/chuong-11.html