Chương trước
Chương sau
Sau khi nhảy con thỏ xong, mọi người đến hậu trường đều cười thành một nùi.
Kỳ Lương Tần cũng thở phào một hơi, cậu toát mồ hôi toàn thân luôn rồi.
Tiết mục kế tiếp của cậu là nửa tiếng sau, nữ sinh hợp xướng với cậu tên Khương Mông Mông, vẫn luôn tình chàng ý thiếp với bạn trai của cô.
Cô nói cô khẩn trương, cho nên muốn bạn trai cô ôm một cái.
Bạn trai cô liền ôm cô, hai người ở trong góc khe khẽ nói nhỏ. Trong lòng Kỳ Lương Tần hết sức hâm mộ. Đại khái mặc kệ là thời đại nào, đa số liền có nghĩa là quyền lợi càng rộng, có thể ấp ấp ôm ôm ở trường hợp công cộng như vậy chỉ có nam nữ. Cậu cũng khẩn trương, có điều cậu không hy vọng lúc này Nghiêm Bách Tông cũng lại đây ấp ấp ôm ôm, cậu vẫn có chút ngại ngùng.
Hơn nữa cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông hẳn là cũng không phải loại người quá thân mật với cậu ở trường hợp công cộng.
Cậu đến toilet đi vệ sinh, lúc đi ra nhìn nhìn gương, hôm nay cậu ăn diện vô cùng dễ nhìn, chính mình nhìn thấy tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút.
Hiện giờ cậu soi gương, đã không còn hoa si với gương nữa.
"Lương Tần, tiết mục kế tiếp chính là của các cậu, phải đợi lên sân khấu."
"Đến đây!"
Kỳ Lương Tần soi soi gương, thở một hơi, ra toilet, xuyên qua hành lang, đi tới lối vào, tiếp nhận micro nhân viên công tác đưa cho cậu.
Khương Mông Mông và bạn trai cô ôm một chút, đi tới đứng bên cạnh Kỳ Lương Tần, quay đầu nhìn cậu một cái.
Kỳ Lương Tần cười cười với cô, hai người đứng ở lối vào có chút mờ tối, nghe tiết mục phía trước đang hát.
Kỳ Lương Tần yên lặng nghe, nhỏ giọng hỏi Khương Mông Mông: "Đây là bài gì?"
"Có phải rất ngọt không?" Khương Mông Mông nói: "Trước đó còn có nam nữ đối thoại nữa, rất buồn nôn. Lúc bọn tớ diễn tập nghe được đều thực thích."
"Trước đó không nghe rõ ca từ, " Kỳ Lương Tần nói: "Tên là gì, tôi về tìm xem."
"Tiểu kiều thê."
Kỳ Lương Tần nghe xong mỉm cười, trách không được nghe ngọt ngào thế, hóa ra là cái tên nghe cô gái nhỏ như vậy. Cậu nghĩ, bài hát này thực thích hợp để bật vào lúc kết hôn, ngọt như vậy, ngọt đến làm cho lòng người ê ẩm, cảm thấy thực cảm động.
Mà ở trên thính phòng, Nghiêm Bách Tông nhắc nhở mấy người lão thái thái: "Lương Tần sắp ra đó!"
Nghiêm Tùng Vĩ đè vai anh cả hắn, hy vọng anh cả của hắn không cần quá kích động: "Em còn thật sự rất chờ mong."
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, liền thấy Kỳ Lương Tần và Khương Mông Mông đi ra. Khương Mông Mông mặc một thân váy dài, lộ cánh tay tuyết trắng, mà Kỳ Lương Tần lại là một thân đen, giày trắng, cổ áo sơ mi trắng, dáng vẻ mười phần học sinh.
Bài hát Kỳ Lương Tần và Khương Mông Mông song ca, tên là «có một chút động lòng».
"Anh và em, nam và nữ, đều chạy không khỏi tình yêu."
Kỳ Lương Tần vừa mở miệng, Nghiêm Tùng Vĩ liền kinh ngạc há mỏ, vừa định khen hai câu cho ông anh hắn nghe, thuận tiện nịnh nọt, ai biết trong đám khán giả xung quanh đã có xôn xao nho nhỏ.
Xôn xao này rõ ràng đến mức lão thái thái cũng không kìm lòng nổi mà vươn cổ lên một chút, mỉm cười thăm dò nhìn sang. Giọng Kỳ Lương Tần vốn đã không tồi, không nghĩ tới thông qua micro truyền ra càng có cảm giác, vừa giống cậu, lại không giống cậu, tuy rằng vài câu hát phía trước đều có chút phiêu, nghe ra là thực khẩn trương, nhưng mà âm sắc và mỹ sắc của cậu hiển nhiên khiến chút tỳ vết này không đáng nhắc tới. Khương Mông Mông hát tốt hơn cậu, nhưng không có hương vị như cậu, nếu đã là có một chút động lòng, thì cái gì cũng không cần nhiều, một chút, như có như không, nghe vào liền phá lệ khiến người ta động lòng.
Khi hát đến "anh có một chút động lòng với em, lại sợ hãi nhìn ánh mắt của em như thế", Kỳ Lương Tần vừa hát vừa lui về phía sau, mà Khương Mông Mông thì từng bước một đi về phía trước, lúc đi đến dưới màn hình lớn, thợ camera rất có tâm cơ mà nhắm màn ảnh ngay gương mặt trơn bóng như ngọc của Kỳ Lương Tần, cậu môi hồng răng trắng sau khi trải qua màn hình phóng đại phá lệ khiến người ta khắc sâu ấn tượng, rất nhiều nữ sinh trên thính phòng đã phát ra tiếng kinh hô rất nhỏ, Kỳ Lương Tần dường như ý thức được cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua màn hình lớn, kết quả nhìn thấy mặt mình.
Bởi vì cậu đứng ngay dưới màn hình, bởi vậy cái loại áp bách và khiếp sợ đó càng mãnh liệt, cậu không tự chủ được dùng micro che mũi với miệng một chút, quẫn bách mà bật cười. Màn hình lớn phóng đại mỗi một biểu tình rất nhỏ trên mặt cậu, khóe môi nhuộm đẫm tươi cười, mặt mày rũ xuống, cùng với giương mắt nhìn về phía màn hình lớn lại một lần nữa tránh né ngượng ngùng, đều tràn ngập vẻ đẹp ngây ngô kích động. Nghiêm Bách Tông chỉ cảm thấy tim đập như trống.
Dưới đài có người ồn ào hô một tiếng, câu của Khương Mông Mông đã hát đến một chữ cuối cùng, kế tiếp chính là bọn họ song ca, Nghiêm Tùng Vĩ nhìn cậu cười như vậy, đại khái là e lệ, đang lo lắng Kỳ Lương Tần có thể bởi vậy mà phá công hay không, ai biết Kỳ Lương Tần đỏ mặt nâng micro lên, tiếp rất vừa vặn. Đoạn điệp khúc này tương đối tình cảm mãnh liệt, cậu và Khương Mông Mông nhìn đối phương, hát nhẹ nhàng vui vẻ, nhất là câu "không nghĩ không nhìn cũng không nghe", liền mạch lưu loát, Kỳ Lương Tần nắm nắm tay, hát xong chữ "nghe" còn tiêu sái đem micro từ bên miệng dời đi, cánh tay hơi hơi duỗi ra, thật suất khí. Mà thợ camera hiển nhiên cũng hiểu tâm lý khán giả dưới đài, lại cho hai người bọn họ một cái cận cảnh. Chỉ kẹt là khoa trung văn bọn họ âm thịnh dương suy, tất cả đều nhìn về phía Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt cái gì cũng không nghĩ, chỉ cười khom người, cậu bị loại hưng phấn chúng tinh phủng nguyệt này bao phủ, trong loại vui sướng này thấy được Nghiêm Bách Tông.
Người Nghiêm gia đều thật bất ngờ, Kỳ Lương Tần che giấu sự luống cuống của mình vô cùng tốt, biểu hiện tốt ngoài dự đoán. Lúc tan cuộc, lão thái thái vừa nhìn thấy Kỳ Lương Tần liền cười giơ ngón tay cái lên, nói: "Tiểu Tần hôm nay biểu hiện thật tốt."
Kỳ Lương Tần có chút ngại ngùng cười cười. Lão thái thái cười hỏi: "Nhìn thấy chúng ta, sao con lại không kinh hãi, đã sớm biết chúng ta muốn tới hả?"
"Lúc cậu ấy hát xong anh cả đã đứng lên phất tay với cậu ấy, mẹ không thấy ư?" Nghiêm Tùng Vĩ nói.
Lão thái thái giật mình nhìn về phía Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông đã ôm vai Kỳ Lương Tần: "Đi thôi, đi ăn cơm."
"Anh cả quay lại cho anh, " Nghiêm Viện cười nói: "Đợi lát nữa anh có thể xem lại, rất tuyệt."
Mọi người lên xe, Nghiêm Bách Tông lại bật một bài nhạc, chính là «có một chút động lòng».
"Có người cũng không chỉ là một chút động lòng, " Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Em thấy là rất nhiều động lòng."
Anh và em, nam và nữ, đều chạy không khỏi tình yêu.
Ai nguyện ý, có dũng khí, liều lĩnh hết thảy trả giá thật lòng.
Trong đêm đông tuyết rơi như vậy, năm mới sắp đến, dường như quả thật rất thích hợp với bài hát này. Kỳ Lương Tần cúi đầu nhìn video Nghiêm Bách Tông quay lại cho mình: "Sao em nhìn ngốc như vậy."
"Chỉ vậy mà cũng mê đảo một đám em gái, " Nghiêm Viện nói: "Anh xem anh ở trên đài rất xinh đẹp, trang điểm sao?"
Kỳ Lương Tần có chút quẫn bách: "Bọn họ nói, bôi chút đồ trang điểm trang nhã lên hình mới đẹp, trong khoa muốn ghi hình... vẽ lông mày một chút..."
"Tiểu Tần vốn đã đẹp, quay thế nào cũng đẹp, lại trẻ tuổi." Lão thái thái nói.
"Đúng vậy, da mặt cứ như lòng trắng trứng." Nghiêm Viện oán hận nhéo nhéo mặt Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần nhìn mình trên màn hình, sống động, động nhân như vậy, mỗi một biểu tình đều thực xinh đẹp.
Cậu đang biến thành Kỳ Lương Tần chân chính, từ trong đến ngoài. Cậu không bài xích, chỉ là tràn ngập vui sướng giống như trọng sinh. Huyết dịch của cậu còn đang sôi trào, cậu nghĩ vượt qua mình cũng không có khó như mình tưởng, chỉ cần cậu đồng ý thử, cậu sẽ trở nên càng ngày càng tốt, cậu có thể trở nên sáng chói, xứng với Nghiêm Bách Tông cũng hoàn toàn đầy đủ.
Chính là lần thử thách trong buổi tiệc tối tết tây này, nảy sinh một dục vọng nào đó trong tận xương cậu. Cậu không còn là Kỳ Lương trước đây, Kỳ Lương có ảo tưởng, nhưng không có sức lực thực hiện. Cậu cũng không phải Kỳ Lương Tần trong «Phan Kim Liên phiên bản nam», dục vọng của Kỳ Lương Tần kia rất đâm người. Cậu là bản thân cậu hoàn toàn mới, có trái tim muốn ăn thịt người như yêu tinh của Kỳ Lương, cũng có năng lực ăn thịt người của Kỳ Lương Tần. Lần đầu tiên cậu hưng phấn lại sâu sắc mà ý thức được chuyện này, đây chính là bắt đầu để cậu giương buồm đi xa.
——
——
Có một yêu tinh, tu luyện mấy năm, hiện giờ muốn ăn thịt người.
Người cậu muốn ăn, tên là Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương nằm ở trên giường lăn lộn, cảm thấy mình khát khao khó nhịn.
Ai nha nha, Nghiêm Bách Tông này.
Chết dưới thân Bách Tông, thành quỷ cũng phong lưu, Hoàng Lăng Tiếu Tiếu Sinh này, thật sự là rất không đứng đắn, thế mà nói đến tâm khảm của cậu.
Kỳ Lương cuộn theo chăn, nghĩ thầm rằng đời này cậu cũng không cầu mong ngủ được Nghiêm Bách Tông, cậu chỉ cần có thể ngủ được một người đàn ông bình thường, chẳng sợ không có gì phi phàm, nhưng chỉ cần phẩm tính tốt, một đời một kiếp thương cậu, liền đủ.
Chỉ là bạn bè bên cạnh đều nói cậu quá ngây thơ. Người cậu gặp gỡ quen biết quá ít, không biết hiện giờ có bao nhiêu nam nữ đã kết hôn còn ngẫu nhiên thả thính ở bên ngoài, cái gọi là một đời một kiếp, có thể gặp mà không thể cầu.
Nhưng cậu cảm thấy ngây thơ cũng chưa hẳn không tốt, ít nhất khiến cậu ở cái tuổi này vẫn duy trì nhiệt tình với tình yêu như cũ, vẫn duy trì ảo tưởng tốt đẹp, có lẽ có chút không thực tế. Cậu nghĩ, con người vẫn phải tin tưởng tình yêu. Nếu như chính mình cũng không tin, lại làm sao gặp được tình yêu. Con người mặc kệ đến tuổi nào, cũng không nên đánh mất một trái tim ngây thơ.
Một đêm tỉnh lại, không biết cậu mơ thấy cái gì, chỉ là cảm thấy quần có chút ướt, nhìn đồng hồ, nhanh chóng tắm rửa một cái thay quần áo ra cửa.
Chỗ cậu đi làm, cách chỗ cậu ở không tính quá xa, để rèn luyện thân thể, cậu đều là đi bộ, đại khái gần nửa giờ, bình thường cậu đều mua bánh bao và sữa đậu nành, vừa đi vừa ăn. Lúc ra cửa vẫn là sương mù một mảnh, cậu đi ở trên đường, đạp lên lá rụng, phát ra tiếng vang lẹp xẹp. Sương mù mỏng manh còn chưa có tán đi, có vẻ càng thêm dày đặc. Chờ cậu đi đến nơi làm, mặc trời vừa lúc lộ ra ánh sáng vạn trượng.
Mà sở dĩ cậu có tâm rèn luyện thân thể, là bởi vì một ngày nào đó sau khi cậu thức dậy, đột nhiên chếnh choáng, gần như đâm đầu xuống đất. Cậu vốn tưởng rằng không có việc gì, ai biết buổi tối lúc đi ngủ, choáng váng lợi hại hơn, thậm chí cậu nghiêng người, cũng sẽ cảm thấy trời đất chao đảo. Vì thế mà cậu sinh lòng sợ hãi, sợ mình vừa ngủ liền không tỉnh lại nữa. Cuộc sống độc thân chưa bao giờ khiến người ta sốt ruột sợ hãi như thế, cậu xiết bao khát vọng có người ở bên cạnh cậu, không cần lo lắng một mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không ai biết. Đêm ấy là lúc cậu muốn yêu đương nhất, muốn bên cạnh có người nhất.
Những khát vọng và sợ hãi đó, những lo lắng và mộng đẹp đó, đại khái trừ cậu ra thì không còn ai biết.
Nếu anh biết về em trước kia, có lẽ anh sẽ tha thứ cho em hiện tại.
Cho nên cậu biến thành một dâm thú, bắt lấy Nghiêm Bách Tông không chịu buông tay, quá chú tâm yêu một người, muốn thật dài thật lâu.
Cậu thật sự là rất may mắn, cầu mà đạt được.
——
——
Qua tết tây, liền tới tháng mười hai âm lịch.
Tháng mười hai âm lịch có sinh nhật Nghiêm Bách Tông.
Nghiêm Bách Tông nhiều năm như vậy không làm sinh nhật, lại chưa bao giờ chờ mong như năm nay.
Bởi vì kỳ hạn phá thân Kỳ Lương Tần viết lúc trước, chính là sinh nhật của hắn.
——
——
Kỳ Lương Tần nghiêm túc quan sát, phát hiện sinh nhật Nghiêm Bách Tông quả nhiên là không làm.
Bởi vì mắt thấy còn có hai ba ngày nữa sinh nhật Nghiêm Bách Tông liền tới, người Nghiêm gia lại không ai đề cập.
Kỳ Lương Tần nghĩ, không ai nhắc cũng tốt, mình lén làm cho Nghiêm Bách Tông, ấn tượng càng sâu sắc.
Chỉ là cậu không biết cậu tự chủ trương làm sinh nhật cho Nghiêm Bách Tông, rốt cuộc có ổn hay không. Cậu sợ lỡ như Nghiêm Bách Tông không thích, tuy rằng cậu cảm thấy người mình yêu làm sinh nhật cho mình, hẳn là đều sẽ thật vui vẻ.
Lại nói cha Nghiêm Bách Tông cũng qua đời nhiều năm như vậy rồi, bi thương đã sớm không còn tồn tại, có lẽ ngay cả hoài niệm cũng nhạt nhòa. Thật sự không tất vì một người qua đời, mà đi tước đoạt vui sướng của một người còn sống.
Để bảo đảm, cậu cảm thấy vẫn nên hỏi thêm ý kiến của người khác. Người Nghiêm gia quen thuộc với cậu nhất, cảm giác nói cái gì cũng được, tự nhiên là Nghiêm Tùng Vĩ.
Nhưng mà gần đây Nghiêm Tùng Vĩ rất là phiền não.
Cô bé Nghiêm Tùng Vĩ gặp ở tiệc tết dương lịch, thế mà cũng họ Đàm, tên Đàm Vĩnh Thanh, người vô cùng nở nang trắng nõn, tóc đen mềm mại, dáng người càng tốt, có thịt nhưng cũng rất thon thả, khiến người ta nhìn thấy đã nghĩ đến một từ, gọi là phú quý ôn nhu hương, ôn hương nhuyễn ngọc.
Chỉ là Đàm Vĩnh Thanh nhìn dịu dàng xinh đẹp, tính tình lại hoàn toàn khác, là một mỹ nhân lạnh lùng, lúc ấy trên tiệc tối cho cô số điện thoại, không ngờ lập tức kéo số hắn vào sổ đen.
Nghiêm Tùng Vĩ trên tình trường mọi việc thuận lợi, có lúc nào từng nhọc lòng, cảm thấy vô cùng không phục, cho nên đặc biệt chọn một ngày nhàn rỗi, dựa vào một số điện thoại, thế mà gọi được Đàm Vĩnh Thanh ra.
Chỉ là qua tiếp xúc hắn mới biết được, Đàm Vĩnh Thanh này không phải là Tô Nguyễn Nguyễn, cũng không phải Đàm Thanh Thanh, cô là thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng. Xuất thân phú quý lại có thanh xuân mỹ mạo, tự nhiên thái độ cao ngạo một chút.
Người phụ nữ như Đàm Thanh Thanh, từ tầng dưới chót lăn lộn đi lên, nhìn thấy công tử ca như Nghiêm Tùng Vĩ, liền muốn nắm chặt thoát khỏi vận mệnh vốn có. Nhưng mà Đàm Vĩnh Thanh không giống, người ta là trắng giàu đẹp thật sự, từ nhỏ đàn ông gặp qua nhiều nhất, chính là loại công tử ca không phú thì quý như Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ trong số những người theo đuổi cô, không phải là đẹp trai nhất, cũng không phải si tình nhất, lại càng không phải là có tiền nhất. Đàm Vĩnh Thanh không quá xem trọng hắn.
Cô cảm thấy Nghiêm Tùng Vĩ lớn tuổi, không thích hợp với cô.
"Cậu có thể tin không, lý do cô ấy cự tuyệt tôi, lại là nói tôi quá lớn tuổi, tôi mới hơn hai mươi, tuổi sao lại lớn?"
Kỳ Lương Tần nói: "Đàm Vĩnh Thanh kia, người ta mới học năm hai, cũng chỉ mới hai mươi tuổi đi, tiểu cô nương muốn tìm bạn cùng lứa yêu đương, anh quả thật không tính là trẻ tuổi."
"Cô ấy biết cái gì, đàn ông bốn mươi còn là một đóa hoa kìa, tôi chưa đến ba mươi, chỗ nào lại thành đàn ông già?"
Kỳ Lương Tần cảm thấy nói là Nghiêm Tùng Vĩ yêu Đàm Vĩnh Thanh, không bằng nói là không cam lòng, chiến thần mọi việc đều thuận lợi đột nhiên nếm mùi thất bại, tự nhiên nuốt không trôi cơn tức này.
Nghiêm Tùng Vĩ bám riết không tha, mỗi ngày lái xe thể thao đến trường học chặn người, biến đổi đa dạng mà tặng hoa tặng quà. Hắn nhiệt tình theo đuổi một người như vậy, vẫn là lần đầu, ngay cả lão thái thái biết cũng thấy ngạc nhiên: "Không phải là lão nhị cũng đổi tính, gặp được đúng người chứ?"
Nghiêm Bách Tông nói: "Hắn đây là đang còn nóng, hiện tại đã phán đoán, thời gian còn sớm."
Lão thái thái nghĩ nghĩ cũng đúng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tình yêu đích thực cũng không phải nói gặp gỡ liền gặp gỡ.
"Không nói em trai con, " lão thái thái để đũa xuống nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: "Nói về con một chút. Con và tiểu Tần gần đây tốt không?"
"Tốt." Nghiêm Bách Tông thản nhiên nói.
"Sao ta nghe dì Xuân nói, gần đây buổi tối con đều không về nhà ngủ, ngủ ở căn hộ của con bên ngoài?"
Nghiêm Bách Tông lau miệng, thân thể vẫn thẳng tắp như cũ: "Đây không phải là đến cuối năm sao, hàng năm đến một tháng cuối cùng đều bận, có đôi khi bận bịu xong đã nửa đêm, về nhà phiền toái, căn hộ kia của con không phải là gần công ty sao."
Lão thái thái muốn nói Nghiêm Tùng Vĩ cũng bận, sao còn có rảnh đi theo đuổi con gái, có điều nghĩ nghĩ vẫn thôi, lão nhị không đứng đắn, sao có thể so với lão đại.
Lão thái thái cảm thấy theo tuổi lớn dần, bà càng ngày càng có thể rõ ràng chỗ tốt của lão đại.
Ổn trọng thành thục, quả nhiên là phẩm chất đáng quý nhất của đàn ông.
Nhưng mà trong lòng lão thái thái có chút bất an. Lão đại và Kỳ Lương Tần đến bên nhau không dễ dàng, nếu trải qua nhiều khúc chiết như vậy ở cùng một chỗ, lại còn chưa được nửa tháng liền xảy ra vấn đề, vậy truyền ra, cũng không ít hơn lúc trước bao nhiêu, chỉ biết càng dọa người. Lại nói hiện giờ mình đã hoàn toàn tiếp nhận Kỳ Lương Tần làm người một nhà, lại đổi một người khác, bà cũng không tình nguyện.
Bà cảm thấy đứa nhỏ Kỳ Lương Tần này quá trắng trong thuần khiết, nói dễ nghe chút là quá thanh thuần, nói khó nghe chút, chính là quá phong kiến bảo thủ. Có cái thân thể dáng vẻ tốt như vậy, không tốn sức mà câu lấy hồn đàn ông, sao còn thành thật hệt như trước kia vậy? Bà vốn tưởng rằng Kỳ Lương Tần là một người rất biết dụ trai, chỉ là gần đây bà cảm thấy có khả năng bà nhìn lầm rồi.
Lão thái thái thật sự là nhọc nát lòng, bà cảm thấy bà hẳn nên dạy Kỳ Lương Tần một khóa làm thế nào trêu chọc trái tim người đàn ông của mình.
Nhưng mà lão thái thái không biết chính là, ngay khi bà lòng đầy sầu lo, Kỳ Lương Tần đang ở trong phòng tắm tắm rửa, chà thơm thơm một bộ phận nào đó trên người mình.
Gần đây cậu đặt trên mạng một loại sữa dưỡng thể, nghe nói có thể khiến làn da càng nhẵn nhụi, mát xa trên hai luồng thịt, cậu cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Chà xong cậu bắt đầu luyện tập đứng lên ngồi xổm, cái này vẫn phải kiên trì. Cậu cảm thấy hiệu quả vô cùng tốt.
Gần đây Nghiêm Bách Tông đều không về ngủ, tâm tình Kỳ Lương Tần thực phức tạp.
Hiện giờ một mình nằm ở trên giường lớn như vậy, ngửi hơi thở Nghiêm Bách Tông lưu lại, chỉ có thể ôm chăn lăn lộn qua lại, hoặc là ảo tưởng, bắt chước làm một ít động tác mất thể diện, xem là làm nóng người.
Chỉ có điều làm nóng người xong, trong lòng chỉ cảm thấy càng cô đơn, ngược lại khiến cho mình ngủ không yên. Kỳ Lương Tần cảm thấy mình lại khôi phục như trước đây, khát khao muốn mạng, cũng không sợ đau, chỉ cảm thấy nếu có thể ăn được Nghiêm Bách Tông, chết cũng nguyện ý.
Chỉ thật giận Nghiêm Bách Tông gần đây quá lạnh nhạt với cậu.
Gần đây Nghiêm Bách Tông thật lạnh nhạt với Kỳ Lương Tần, bởi vì hắn biết kế hoạch của Kỳ Lương Tần, liền có lòng muốn treo Kỳ Lương Tần.
Hắn nghĩ lần trước không thể một cây vào động, dẫn đến Kỳ Lương Tần có chút bài xích thật lâu, phỏng chừng là trong lòng có chút sợ. Lúc này đây nếu vẫn không thành công, vậy tiếp theo không biết phải tới ngày tháng năm nào, hắn đã nghẹn thành như vậy, tuyệt đối không thể nghẹn thêm mười ngày nửa tháng. Lần này chỉ có thể thành công, không thể thất bại!
Cho nên hắn phải treo Kỳ Lương Tần, nhịn nỗi khổ chia phòng nhất thời, hưởng thụ chính là cá nước thân mật lâu dài, rất có lời.
Lão thái thái hỏi Nghiêm Tùng Vĩ: "Con với anh cả con còn có tiểu Tần nói chuyện phiếm, có nghe nói hai người bọn họ xảy ra vấn đề gì không?"
Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu: "Không có mà. Ngày hôm qua Lương Tần còn hỏi con việc làm sinh nhật cho anh cả kìa."
"Sinh nhật của anh cả con..."
"Con nói với cậu ta, anh cả không làm sinh nhật."
Lão thái thái nói: "Năm nay là anh cả con ba mươi tuổi."
Lão thái thái nói xong, như có điều suy nghĩ.
Lại nói, Nghiêm Bách Tông cũng mười mấy năm không làm sinh nhật, người trong nhà đều làm sinh nhật, chỉ mình hắn không làm.
Kỳ thật năm thứ nhất Nghiêm tiên sinh qua đời, bà vẫn chuẩn bị bánh sinh nhật cho Nghiêm Bách Tông, nhưng mà người trong nhà cúng bái xong trở về, tâm tình đều thực nặng nề, chính bà cũng thấy vô cùng khó chịu, thật sự không có sức lực đi cắt bánh ngọt nữa.
Cái bánh ngọt kia vào ngày hôm sau, mọi người xem là bữa sáng mà ăn. Hình như cũng là ngày đó, Nghiêm Bách Tông nói với bà, về sau sinh nhật hắn không cần làm.
Khi đó bà cảm thấy con cái cũng lớn rồi, không làm sinh nhật cũng thế, riết rồi thành thói quen, một năm lại một năm, thế mà đều không ai làm cho hắn nữa. Mùng sáu tháng mười hai, trong lòng người Nghiêm gia cũng chỉ là ngày giỗ mà thôi.
Hiện giờ sau khi lão đại yêu Kỳ Lương Tần, tựa như đổi thành người khác, có sức sống. Quá khứ đều đã qua, có lẽ hẳn nên bắt đầu một lần nữa. Nhất là bà còn nhớ rõ lúc trước Nghiêm Bách Tông nói, nói trong lòng bà chỉ có lão nhị và lão tam, không có hắn.
Bà vừa tức giận vừa đau lòng.
Lão thái thái quyết định năm nay làm sinh nhật cho Nghiêm Bách Tông, mà còn ở trên bàn cơm trước mặt tấy cả mọi người nói với Nghiêm Bách Tông: "Con hiện giờ cũng ba mươi tuổi, trước kia bởi vì chuyện cha con, sinh nhật của con đều không làm. Chỉ là ổng cũng đi nhiều năm vậy rồi, cũng không thể cả đời không làm sinh nhật cho con, vẫn là nên vui vui vẻ vẻ, mọi người ăn mừng một hồi. Nhất là hiện giờ con có tiểu Tần, làm sinh nhật cho con, cũng xem như là cáo biệt con trong quá khứ, cái gì cũng không giống như trước."
Lão thái thái nói lời này, kỳ thật là ngầm nói chuyện Nghiêm Bách Tông đã kết hôn, nói hắn cáo biệt quá khứ, từ nay về sau bắt đầu lại một lần nữa, kỳ thật là nói cho Kỳ Lương Tần nghe, sợ Kỳ Lương Tần so đo. Đột nhiên nhắc tới quá khứ của mình, Nghiêm Bách Tông cũng ngượng ngùng, cảm thấy mình không cự tuyệt được.
Nếu cự tuyệt, dường như đang nói mình vẫn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với quá khứ, loại giấm khiến người ta khó chịu này, hắn cũng không hy vọng Kỳ Lương Tần ăn.
Vì thế hắn gật gật đầu, nói: "Con sao cũng được."
"Sinh nhật anh cả ba mươi tuổi, trước kia lại không có làm, có phải chúng ta nên bổ sung hay không?" Nghiêm Viện hưng phấn nói: "Kỳ thật con đã sớm cảm thấy, cha qua đời đã là chuyện bao nhiêu năm trước, con cũng sắp nhớ không rõ rồi, sao còn vì vậy mà không làm sinh nhật cho anh ấy, con muốn nói, lại sợ nhắc tới mọi người không vui, con cũng nghẹn thật lâu."
"Con nhỏ này cứ biết đón đuôi, lúc trước biết anh cả với Lương Tần ở bên nhau, sao anh không nói, lúc em ở Vân Nam chụp ảnh, đã nhìn ra hai người bọn họ có mờ ám..." Nghiêm Tùng Vĩ nắm cổ họng bắt chước Nghiêm Viện nói chuyện, Nghiêm Viện tức muốn đánh hắn: "Anh hai, anh vẫn không đứng đắn như vậy, trách không được Đàm tiểu thư chướng mắt anh."
Nghiêm Tùng Vĩ vừa nghe lời này, trên mặt ửng đỏ, hơi có chút ngại ngùng. Nghiêm Bách Tông nói: "Chỉ có điều trước mắt là cuối năm, tháng này con và lão nhị đều bận. Chuyện sinh nhật, người trong nhà mình cùng ăn là được, đừng giống sinh nhật lão nhị lần trước."
Nghiêm Tùng Vĩ vừa nghe nhanh chóng gật đầu: "Đúng đúng đúng, làm tiệc sinh nhật quá mệt mỏi, khách khứa mệt, chúng ta càng mệt, còn phải chiêu đãi. Vẫn là người trong nhà chúng ta cùng ăn, ấm áp."
Lão thái thái gật đầu: "Con không thấy ấm ức, thì ta liền không ý kiến, là sinh nhật con mà. Nhưng đây là sinh nhật ba mươi tuổi của con, cũng không thể quá tùy tiện." Lão thái thái nói xong nhìn về phía mấy người Nghiêm Viện: "Nhiều năm như vậy chưa đưa quà sinh nhật cho anh trai các con, lần này một đám đều suy nghĩ kỹ lưỡng cho ta, đưa chút đồ có ý tứ."
Nghiêm Bách Tông cười: "Cái gì con cũng không thiếu."
Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Hiện tại chúng ta đưa đồ, sao có thể đưa đến trong lòng anh cả, muốn đưa đến trong lòng anh cả, phải để Lương Tần đưa."
Kỳ Lương Tần đỏ mặt, nghĩ thầm rằng không biết tôi có thể đưa đến trong lòng anh ấy hay không, nhưng khẳng định sẽ đưa đến trên giường anh ấy.
"Quà sinh nhật của con đã chuẩn bị tốt, " Kỳ Lương Tần nhìn Nghiêm Bách Tông một cái, hơi có chút khẩn trương hưng phấn: "Có điều con phải giữ bí mật, phải tạo kinh ngạc."
Nghiêm Bách Tông nghe xong, trái tim đập bình bịch, chỉ cảm thấy cả người đều tăng xông máu. Kỳ Lương Tần muốn đưa cái gì, hắn biết.
Nhưng mà không ai biết hắn đã biết, bao gồm cả Kỳ Lương Tần. Điều này làm cho trong lòng hắn càng hưng phấn, hormone phân bố rất lợi hại.
Không còn đếm ngày, một khắc đếm ngược chờ đợi kia càng làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn và hưng phấn.
Đàn ông cấm dục lâu như vậy, cũng không biết bùng nổ lên sẽ là dạng gì. Chân Kỳ Lương Tần hơi run run, cũng không dám nhìn Nghiêm Bách Tông một cái.
Chỉ có điều cậu cảm thấy gần đây Nghiêm Bách Tông có chút lạnh nhạt với cậu, cậu đoán không ra ngọn nguồn. Cậu nghĩ đừng để đến lúc đó cậu đi đốt lửa, Nghiêm Bách Tông lại vẫn là một bó củi ướt, châm thế nào cũng châm không nổi.
Trước lúc sinh nhật, cậu phải hong khô Nghiêm Bách Tông, tốt nhất thành củi khô lửa bốc, vừa đụng liền cháy.
Cho nên Kỳ Lương Tần tính toán hết thảy trở lại ban đầu, lại ghẹo trai một hồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.