Sáng sớm Nghiêm Bách Tông thần thanh khí sảng trở về nhà, vừa đến nhà liền nhìn thấy lão thái thái ngồi ở trong phòng khách.
Hôm nay hắn dậy quá muộn, tỉnh dậy nhịn không được lại chơi đùa một hồi, kết quả liền tới giờ cơm, lại ăn cơm ở bên ngoài với Kỳ Lương Tần, lúc này mới tách ra.
Lúc tách ra đừng nói Kỳ Lương Tần không bỏ được, hắn cũng có chút không nỡ. Cái gọi là ân ái triền miên, đại khái chính là bộ dạng của bọn họ.
“Ăn cơm chưa?” Dì Xuân hỏi.
Nghiêm Bách Tông hơi có chút xấu hổ, gật đầu nói: “Ăn rồi ạ.”
“Thế nào, con không đoán sai đi, anh cả đêm qua không về.” Nghiêm Tùng Vĩ cầm túi xách đang chuẩn bị ra cửa, đi đến trước mặt Nghiêm Bách Tông, cười nói: “Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, anh cả ngày hôm qua ngủ không ngon, hôm nay vẫn thật có tinh thần.”
Hắn nói xong liền cười hì hì đi mất, Nghiêm Bách Tông khụ một tiếng, nói với lão thái thái: “Con, về phòng thay bộ quần áo trước…”
“Yêu đương thì yêu, cũng đừng chậm trễ công việc đứng đắn.” Lão thái thái dặn dò.
“Vâng.” Nghiêm Bách Tông nói gì nghe nấy.
Lão thái thái ngày hôm qua một đêm không ngủ, sầu cả một đêm.
Tuy rằng nói theo đạo lý, lý do của bọn họ ngày hôm qua đã diệt trừ khả năng sẽ có lời đồn xấu. Kỳ Lương Tần và lão nhị không có quan hệ, chỉ là xuất phát từ lòng tốt giúp lão nhị một phen, trong trong sạch sạch với lão nhị, ở nhà bọn họ mấy tháng, giao hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-lieu-han-cong-luoc/1565935/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.