Không biết bên ngoài là quang cảnh gì, không biết mưa còn rơi hay không. Không biết cứu viện bao lâu sẽ đến cứu bọn họ.
Nghiêm Bách Tông gọi một cuộc điện thoại 110 cầu cứu, nói đại khái phương vị, lại tựa vào trên người Kỳ Lương Tần.
Kỳ thật có chút nặng.
Nghiêm Bách Tông rất nặng, lại bị đè ép đặt ở trên người cậu, càng nặng, Kỳ Lương Tần cảm thấy một chân mình đều đã tê rần. Cậu bình ổn hô hấp, không dám toát ra một chút bộ dáng cố hết sức. Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên nhổm lên, sau đó vươn tay ôm cổ cậu, đem cánh tay của mình làm đệm phía sau cậu, đem đầu cậu tựa vào trên vai mình.
“Không có việc gì, ” Kỳ Lương Tần nói: “Đội cứu viện đợi lát nữa liền tới, bọn họ đều đang sửa gấp đường quốc lộ này, khẳng định rất dễ dàng chạy tới.”
Nghiêm Bách Tông ôm cổ cậu, không nói chuyện.
Kỳ Lương Tần đụng đến phía sau lưng Nghiêm Bách Tông, hỏi: “Có phải anh bị thương không?”
“Thương nhẹ, không có việc gì.”
Tay Kỳ Lương Tần thật cẩn thận vuốt lưng Nghiêm Bách Tông, trên tay là một mảnh ấm áp. Cậu ý thức được đó là máu sau lưng Nghiêm Bách Tông chảy ra, cậu đụng đến điện thoại di động của mình, màn hình di động đã nát hết, nhưng mà còn có ánh sáng, cậu nương theo ánh sáng lam mông lung chiếu qua, nhìn thấy trên áo sơmi màu trắng của Nghiêm Bách Tông một mảnh đỏ đen.
Sợ hãi lập tức tập kích trái tim cậu, cậu nói: “Sau lưng anh đều là máu…”
“Sau lưng anh đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-lieu-han-cong-luoc/1565886/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.