Nghiêm Bách Tông một đêm đều ngủ không được ngon giấc, mãi đến khi sắc trời sắp sáng mới đi ngủ. Trễ như thế mới đi vào giấc ngủ, theo lý thuyết hẳn là nên ngủ thêm một lát, nhưng mà sắc trời tờ mờ sáng hắn liền tỉnh lại, như là có một cái đồng hồ sinh học. Nhìn xem thời gian, hắn mới ngủ một tiếng. Hắn nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, mặc quần áo rửa cái mặt liền ra cửa, lề mề trong phòng khách một hồi, cũng không gặp Kỳ Lương Tần đi ra, nghĩ hôm nay đại khái là Kỳ Lương Tần dậy sớm, có khả năng đã đi ra cửa. Vì thế hắn chạy ra cửa, nhưng mà dạo ở bên ngoài một vòng, cũng không thấy được bóng dáng Kỳ Lương Tần. Hắn mồ hôi ướt đẫm trở về, ở cửa nhà một bên đổi giày một bên hỏi dì Xuân: "Tiểu Kỳ dậy chưa, hôm nay không thấy cậu ấy đi ra chạy bộ." Dì Xuân nhìn hắn một cái, trong tay lặt rau nói: "Không thấy cậu ấy dậy, bình thường cậu ấy dậy đều sẽ đến phòng bếp nhìn, hôm nay chưa gặp, đại khái là chưa dậy đâu. Không phải là ngày hôm qua chạy bộ chân mài rách da chứ. Dì đã sớm nói cậu ấy nghỉ thêm hai ngày rồi lại chạy, cậu ấy không chịu nghe." Nghiêm Bách Tông không lên tiếng, trực tiếp đi tới cửa phòng Nghiêm Tùng Vĩ, gõ gõ cửa. Nghiêm Tùng Vĩ còn đang ngủ, bị tiếng gõ cửa đánh thức, xoay người dậy nhìn, liền thấy Kỳ Lương Tần tựa vào trên bàn học, đang ngủ say. Sao lại nằm úp sấp trên bàn mà ngủ vậy. Đại khái là ngủ quá sâu, tiếng gõ cửa bên ngoài cậu ta cũng không nghe thấy. Nghiêm Tùng Vĩ ngồi dậy, xoa mắt hỏi: "Ai?" "Anh, " giọng điệu Nghiêm Bách Tông nghe không ra gợn sóng, nói xong liền đẩy cửa ra: "Nên rời giường rồi." Hắn nói xong liền nhìn thoáng qua trong phòng, nhìn thấy Nghiêm Tùng Vĩ còn buồn ngủ ngồi đó, Kỳ Lương Tần nằm úp sấp trên cái bàn bên cạnh rốt cuộc xem như tỉnh, lau khóe miệng, mơ mơ màng màng nhìn qua. Vừa nhìn thấy là hắn, dường như lập tức thông minh hơn rất nhiều, từ trên ghế đứng lên: "Anh cả." Nghiêm Bách Tông "ừm" một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ: "Cậu còn không rời giường, dậy đi chúng ta đánh bóng." "Đánh cái gì mà bóng, gần đây quá mệt mỏi, em muốn ngủ thêm một lát." Nghiêm Bách Tông nhìn về phía Kỳ Lương Tần: "Cậu đi không?" Kỳ Lương Tần lắc đầu: "Tôi không đi." Nghiêm Bách Tông liền đóng cửa lại. Kỳ Lương Tần ngơ ngác đứng một hồi, lại ngồi xuống, tựa vào trên bàn chơi một cây bút ký tên. Nghiêm Tùng Vĩ nằm úp sấp hỏi: "Ngày hôm qua cậu tựa vào trên bàn ngủ sao, ngủ như vậy không khó chịu hả?" Kỳ Lương Tần nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: "Tôi cũng mới vừa dậy." "Muốn ngủ thì trải chăn trải đệm ngủ đàng hoàng, nếu không ngủ thì đi ra ngoài một chút, luôn nằm úp sấp rất không thoải mái." Kỳ Lương Tần cười cười, Nghiêm Tùng Vĩ lại nhắm hai mắt lại, cậu thì lại nằm úp sấp xuống. Trong lòng Kỳ Lương Tần thực không vui. Tuy rằng không đến mức khó chịu, nhưng vẫn là tinh thần mệt mỏi, làm gì cũng không nâng nổi tinh thần. Cuộc nói chuyện đêm qua của Nghiêm Bách Tông, là bảo cậu đừng nghĩ quá nhiều, phân rõ giới hạn với cậu sao? Cậu không còn là Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết kia nữa, cậu không có nghị lực và dũng khí như Kỳ Lương Tần kia, nói khó nghe chút chính là da mặt. Cậu không hy vọng Nghiêm Bách Tông chán ghét cậu. Yêu một người không có khả năng, là nên bám riết không tha, hay là nên sớm một chút rời khỏi. Đại khái là không có khả năng, hẳn là không có khả năng. Suy nghĩ này ẩn hiện trong lòng cậu, khiến ý chí tinh thần cậu sa sút. Cậu cũng là người biết mệt. Cậu như thể một bình ắc-quy dung lượng siêu lớn, vẫn luôn phóng điện vẫn luôn phóng điện, kiên trì lâu như vậy, rốt cuộc cũng sắp dùng hết, lại không ai vội tới nạp điện cho cậu, cậu cảm thấy thật khổ, mệt chết đi. Giống như khổ và mệt như thế cũng là đột nhiên hiện ra, bởi vì ở thời điểm ngọt ngào nhất cho cậu một kích mãnh liệt nhất, cho nên như một cọng rơm rạ cuối cùng đè sụp cậu. Sau khi làm đồ ăn sáng xong, dì Xuân liền kêu bọn họ rời giường. Lại là cuối tuần, Nghiêm Tùng Vĩ muốn ngủ nướng, không chịu dậy. Lão thái thái ăn xong liền ra ngoài chơi mạt chược. Nghiêm Viện nói: "Gần đây mẹ mê mạt chược ghê, em thấy mẹ ngoại trừ chơi mạt chược, thì không có sở thích gì khác cả." "Chúng ta cũng đánh vài ván đi, " Nghiêm Bách Tông nói: "Bốn người một bàn." "Anh hai ngủ nướng mà, không chịu dậy." "Không phải là có em, anh, lại kêu dì Xuân và tiểu Kỳ, bốn người cũng đủ rồi." "Cũng được, dù sao buổi chiều em mới có hẹn, buổi sáng vốn muốn ở nhà xem phim Hàn." "Con gái bao lớn rồi, còn xem phim Hàn." "Tâm hồn thiếu nữ, anh hiểu không." Nghiêm Viện nói xong liền đi kêu dì Xuân lại, Nghiêm Bách Tông nói: "Lúc kêu tiểu Kỳ, nếu cậu ấy không chịu đến, em liền kéo cậu ấy lại đây. Đừng cả ngày ở trong phòng học tập, cũng học đến ngốc rồi." Nghiêm Viện đi gọi Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần quả nhiên không chịu đi. Nghiêm Viện khép máy tính cậu lại: "Ba thiếu một." "Anh đánh không tốt, " cậu nói xong quay đầu lại nhìn Nghiêm Tùng Vĩ: "Anh đi đi." Nghiêm Tùng Vĩ híp mắt nói: "Viện Viện em nhanh chóng kéo cậu ta ra ngoài, hai người đừng quấy rầy anh ngủ. Đàn ông ở bên ngoài bận một tuần, mệt chết mệt sống, chỉ trông cậy vào cuối tuần ngủ nướng, mấy người hiểu chuyện chút đi, chờ chút nữa tôi phát bao đỏ cho mấy người." "Anh hai, đây chính là anh nói đó." Nghiêm Viện hưng phấn kéo Kỳ Lương Tần đứng lên: "Anh hào phóng chút nha, cho ít bọn em không cần đâu. Lương Tần, chúng ta đi, anh hai cho tiền lì xì kìa." Rốt cuộc Kỳ Lương Tần vẫn bị kéo đi ra, đến phòng mạt chược, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đã ngồi ở nơi đó: "Cả buổi vậy." "Lương Tần không chịu đến, vẫn là em cứng rắn kéo lại đây đó." Nghiêm Bách Tông thản nhiên nói với Kỳ Lương Tần: "Lương Tần, vẫn phải học mạt chược cho tốt đi, nhà chúng ta đều là cao thủ mạt chược, cậu đã đánh không tốt, còn không tập luyện nhiều nữa." Kỳ Lương Tần không nói chuyện, dì Xuân đưa cho cậu một ly trà, cậu tiếp nhận uống một hơi, nói: "Thơm quá a." "Trà lài Bách Tông cho dì, nói mỹ dung dưỡng nhan, dì uống thấy ngon hơn trà lài bình thường nhiều lắm." Hương khí nước trà ở trong cổ họng kéo dài không tiêu tan, đại khái không chỉ là trà lài đơn giản như vậy. Kỳ Lương Tần vẫn luôn cúi đầu, ngay cả Nghiêm Viện cũng phát hiện cảm xúc cậu trầm thấp, hỏi: "Anh làm sao vậy, sao mà rầu rĩ không vui thế?" "Cãi nhau với Tùng Vĩ hả?" Dì Xuân hỏi. Kỳ Lương Tần lắc đầu, nói: "Bọn con rất tốt." "Vậy con làm sao vậy?" "Không biết, có khả năng đàn ông mỗi tháng cũng luôn có vài ngày như vậy." Cậu nói xong liền nhếch miệng cười cười. Cậu vốn cho rằng cậu lại phải thua, mỗi người đang ngồi đây đều chơi giỏi hơn cậu. Nhưng mà kỳ quái chính là, hôm nay không hiểu sao, người thua thế mà vẫn luôn là Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông nói: "Xem ra vận may hôm nay cũng quá không thuận rồi." "Vậy hôm nay đánh thêm với anh hai ván, bình thường anh thắng bọn em bao nhiêu tiền, hôm nay tốt xấu cũng đưa cho bọn em một chút." Dì Xuân cười nói: "Đúng đúng đúng, chơi thêm hai ván." Bọn họ vừa chơi chính là nửa ngày, đại khái là chơi lâu, Kỳ Lương Tần cũng dần dần quên chuyện không vui, nếu thắng cũng sẽ lòng đầy vui mừng. Hiện giờ mặc dù cậu chơi kém hơn những người khác, nhưng mà so sánh với cậu trước đây thì tiến bộ không chỉ một phần nửa phần. Nghiêm Tùng Vĩ rời khỏi giường liền tới đây xem cuộc chiến, tựa vào trên vai Kỳ Lương Tần nhìn cậu chơi, ngẫu nhiên chỉ đạo đôi lời. Kỳ Lương Tần bị hắn cọ má, có chút ngượng ngùng, cậu đối với đàn ông đụng chạm vẫn rất mẫn cảm. Nghiêm Tùng Vĩ lại là thẳng nam thường cẩu thả, căn bản không chú ý. Hiện giờ hắn và Kỳ Lương Tần đã xem như vô cùng thân quen, tứ chi tiếp xúc hiển nhiên cũng nhiều hơn không ít, hắn không thể nghĩ đến chỗ lệch lạc, cũng đại khái là bởi vì không thể nghĩ được, cho nên đơn giản một cánh tay khoát lên vai Kỳ Lương Tần, ôm hờ cậu, bộ dạng mười phần thân mật. Nghiêm Bách Tông lại thua một ván, tựa lên ghế, nói: "Không được, tôi không thể chơi nữa, hôm nay vận may quá kém, Tùng Vĩ, cậu lại đây thay anh đi." "Anh cả thua đến đổ mồ hôi, " Nghiêm Viện cười nói. Nghiêm Tùng Vĩ xem cuộc chiến một hồi, đã sớm ngứa tay khó nhịn, nghe vậy lập tức thay đổi vị trí với Nghiêm Bách Tông, đến đối diện ngồi xuống. Kỳ Lương Tần xoay người muốn đi tới bàn lấy nước, Nghiêm Bách Tông vừa lúc đi đến phía sau cậu, trực tiếp cầm ly của hắn đưa cho cậu. Kỳ Lương Tần sửng sốt, quẫn bách tiếp nhận, nói: "Cám ơn." Nghiêm Bách Tông cũng không nói gì, ngồi xuống cái ghế của Nghiêm Tùng Vĩ vừa rồi. Vừa rồi Nghiêm Tùng Vĩ vì chỉ đạo Kỳ Lương Tần cho nên đem ghế dựa dịch vô cùng gần, gần như đặt song song với ghế dựa của Kỳ Lương Tần. Sau khi Nghiêm Bách Tông ngồi lên, thân thể tự nhiên mà nghiêng sang, một cánh tay khoát lên trên ghế Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần liền có chút không còn tâm tư xem bài, nửa người đều cứng lại. Cậu cảm thấy Nghiêm Bách Tông hình như là cố ý muốn đổi với Nghiêm Tùng Vĩ, nhưng mà biểu hiện của Nghiêm Bách Tông lại không có gì không giống bình thường, thản nhiên đôi khi nói hai câu, có đôi khi cậu muốn lấy ra một quân bài nào đó, Nghiêm Bách Tông sẽ đè cánh tay cậu lại, ý bảo cậu lấy một cái khác. Nghiêm Viện cười nói: "Anh cả, hôm nay vận may anh đã thành như vậy, còn muốn chỉ đạo Lương Tần, Lương Tần hôm nay đánh tốt hơn anh, anh đừng đem vận khí hỏng bét lây cho anh ấy." Nghiêm Bách Tông nói: "Nói không chừng đổi phương hướng ngồi, vận may sẽ trở lại rồi sao." Kết quả lời này của hắn thế mà trở thành sự thật, hắn thật sự chỉ đạo Kỳ Lương Tần thắng một ván này. Mắt thấy sắp đến giữa trưa, dì Xuân liền đứng lên đi làm cơm. Nghiêm Viện duỗi thắt lưng làm biếng nói: "Được rồi, không đánh nữa, em cũng mệt mỏi." Tất cả mọi người đứng lên, ngược lại là Nghiêm Tùng Vĩ có chút chưa đã. Nghiêm Viện nói: "Anh hai, tiền lì xì của anh, cũng đừng quên." "Phát phát phát, phát liền." Nghiêm Tùng Vĩ nói: "Tôi phát trong nhóm weixin, mọi người tới đoạt đi, xem ai vận may tốt." Hắn nói xong liền phát một cái trong nhóm, Kỳ Lương Tần nhanh chóng lấy điện thoại ra đoạt, kết quả cậu lại chỉ cướp được một cái nhỏ nhất. Nghiêm Viện nói: "Em cũng chỉ cướp được cái nhỏ, cái lớn để anh cả đoạt đi!" Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn, thế mà nhìn thấy Nghiêm Bách Tông cũng đang chơi di động. Nghiêm Viện nói: "Anh cả, chút tiền lẻ đó anh cũng đoạt với bọn em nữa." "Người thấy được chia." Nghiêm Bách Tông cất điện thoại di động vào túi áo, cười ra khỏi phòng mạt chược. Nhưng mà hắn không về phòng mình, mà là đi theo Nghiêm Tùng Vĩ đến phòng đối diện. Nghiêm Tùng Vĩ đi toilet vệ sinh, đi ra nhìn thấy hắn ngồi trên ghế, ngây ra một lúc: "Có việc?" "Cậu và Lương Tần thế nào?" Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nói: "Còn có thể thế nào, như cũ." "Anh thấy cậu vừa rồi lúc chơi mạt chược, còn ôm cổ người ta, nghĩ hai người có cái gì chứ." "Thật không?" Nghiêm Tùng Vĩ cười cười: "Em không chú ý. Em sao lại có suy nghĩ với cậu ấy chứ, không phải em cũng đã nói rõ ngọn ngành với anh sao, hai bọn em là kết hôn giả." "Vậy là tốt rồi, có điều về sau cậu cũng chú ý một chút, cậu không có ý tứ, không có nghĩa là có thể quá thân cận với tiểu Kỳ, khó bảo đảm cậu ấy không có ý tứ, nói cho cùng, cậu ấy chính là thích đàn ông. Lỡ như cậu ấy có tình cảm, bên cậu lại không có ý đó, tương lai chẳng phải làm tổn thương người ta sao?" "Lương Tần, không thể đi? Cậu ấy sẽ thích em hả?" "Loại chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cậu vẫn là chú ý một chút, thằng nhóc cậu, chính là hời hợt dễ dàng làm chuyện xấu. Được rồi, anh cũng chỉ là tùy tiện cằn nhằn với cậu hai câu, đi đây." Nghiêm Bách Tông ra cửa phòng, thở ra một hơi, đến phòng khách, thấy Nghiêm Viện và Kỳ Lương Tần chẳng biết đã đi đâu. Hắn đi đến cửa phòng bếp hỏi: "Đám Viện Viện đâu?" "Phơi nắng bên ngoài kìa." Nghiêm Bách Tông nhìn ra bên ngoài, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần và Nghiêm Viện ngồi ở xích đu. Phía trên xích đu là tán lá cây, nhưng mà thưa thớt, ánh nắng xuyên thấu qua khe hở biến thành một mảnh nhỏ vụn, chiếu vào trên người thoải mái, không nóng. Nghiêm Bách Tông từ trong phòng đi ra, ngồi xuống một cái ghế dài ở chỗ hành lang thông gió, nói: "Hai người cũng không sợ nóng." "Đánh mạt chược cho tới trưa, đi ra phơi nắng cho trên người thoải mái, " Nghiêm Viện nói xong liền từ xích đu đứng lên: "Lúc này nên có thêm chút nước trái cây, em đi lấy, anh muốn hay không?" Kỳ Lương Tần gật gật đầu, Nghiêm Viện liền đứng dậy đi lấy, hỏi Nghiêm Bách Tông: "Anh sao?" "Anh không cần." Nghiêm Bách Tông nói xong lại đứng lên, đi tới cạnh xích đu, nhìn nhìn Kỳ Lương Tần. Cũng không biết có phải Kỳ Lương Tần giận dỗi hay không, nói: "Nghiêm tiên sinh." Nghiêm Bách Tông ngồi xuống ngay bên cạnh cậu, hỏi: "Có phải ngày hôm qua tôi nói gì đó khiến cậu không vui hay không?" "Không có, " Kỳ Lương Tần nói: "Vốn cũng đều là sự thật." Nghiêm Bách Tông im lặng một hồi, bên kia Nghiêm Viện đã bưng hai ly nước trái cây lại đây, hắn đứng lên, nói: "Tôi không thích Tôn Diểu." Kỳ Lương Tần sửng sốt, Nghiêm Bách Tông cũng đã đứng lên đi ra ngoài. Cậu ngồi thẳng nửa người trên, nhìn bóng dáng Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Viện đã đi tới, đem một ly trong đó đưa cho cậu: "Đào mật." "Cám ơn." Kỳ Lương Tần vừa uống, vừa nghĩ, vừa rồi Nghiêm Bách Tông là có ý gì. Vì sao đột nhiên nói với cậu hắn không thích Tôn Diểu. Đây là đêm qua cậu hỏi, sau đó Nghiêm Bách Tông lại hỏi cậu có muốn biết đáp án hay không, cậu nói không muốn. Không phải cậu thật sự không muốn, mà là cậu cho rằng Nghiêm Bách Tông khẳng định sẽ nói thích. "Tôi thích Tôn Diểu, mà còn tính toán kết hôn với cô ấy." Ở trong mộng cậu mơ thấy cũng là tình cảnh như thế. Tình cảnh đó khiến cậu đau lòng, nhưng cũng là sự thật tất nhiên. Nhưng mà ngay vừa rồi, Nghiêm Bách Tông lại nói cho cậu biết, hắn không thích Tôn Diểu. Kỳ Lương Tần cũng không phải con nít hoàn toàn không biết gì cả, có vài thứ cậu cũng có thể cảm giác được. Chẳng hạn như tại sao Nghiêm Bách Tông lại nói như vậy, chung quy là có một ít ý nghĩa đặc biệt ở bên trong. Ý nghĩa đặc biệt này khiến cậu nháy mắt đầy máu sống lại. Nghiêm Viện buồn bực hỏi: "Anh nghĩ cái gì thế, thất thần như vậy?" Kỳ Lương Tần nhếch môi, tươi cười trong ánh mặt trời nhỏ vụn xán lạn tốt đẹp: "Thật ngọt." "Bỏ thêm mật, đương nhiên ngọt." Tình yêu luôn có một giai đoạn, một hồi chua một hồi ngọt. Dễ dàng vì một hành động hoặc là một câu nói của đối phương mà thương tâm rơi nước mắt, phiền não thống khổ, cũng có thể dễ dàng vui vẻ ra mặt, lòng đầy ngọt ngào. Lúc quay đầu nhìn lại, cảm thấy khi đó mình thật là ngu thật ấu trĩ thật đáng cười. Nhưng đây mới là dáng vẻ mối tình đầu thuần túy lại đơn thuần đi. Vừa không phải tứ đại giai không sau khi nhìn thấu tình yêu chua xót, cũng không phải nếm hết ngọt ngào của tình yêu sau đó gợn sóng không sợ hãi. Vẫn là lúc mới nếm thử tình yêu, vì một ít chuyện nho nhỏ mà dễ dàng vui mừng hoặc là chảy nước mắt. Nghiêm Bách Tông lại ở trong phòng đi tới đi lui. Anh cả Nghiêm gia đang ảo não. Hắn phát hiện gần đây hắn thường xuyên không hiểu ra sao mà nói một vài lời không hiểu ra sao. Vì sao hắn lại đột nhiên nói một câu hắn không thích Tôn Diểu. Hắn không biết, nghĩ không rõ, chỉ là trong nháy mắt xúc động, mắt thấy Nghiêm Viện sắp sửa lại đây, càng nhiều lời hơn cũng không kịp nói, chỉ có thể tận khả năng nói đơn giản ngắn gọn một câu, hắn liền nói một câu này. Hắn cảm thấy câu nói kia chính là một liều thuốc hay khiến Kỳ Lương Tần cảm xúc trầm thấp vui vẻ lên. Hắn không muốn làm cho Kỳ Lương Tần không vui. Kỳ Lương Tần không vui, thậm chí hắn có cảm giác chịu tội, không thoải mái. Nhưng mà Kỳ Lương Tần đã từng quyến rũ mình như vậy, mình không thích cậu ấy không phải là lẽ thường phải làm sao, cự tuyệt cậu ấy cũng là lẽ thường phải làm, lúc trước dưới tình thế cấp bách thậm chí hắn đã cho Kỳ Lương Tần bạt tai, hành vi quyết tuyệt như vậy cũng từng có, khi đó vì sao lại không có cảm giác chịu tội, hiện giờ lại có? Nghiêm Bách Tông hít một hơi. Hắn không biết mình làm sao nữa. Có thể hắn đã thay đổi, không còn là Nghiêm Bách Tông trước kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]