Nghiêm Tùng Vĩ đại khái là sợ lão thái thái mắng chửi người, cho nên mãi cho đến buổi tối hơn mười giờ mới trở về. Hắn trộm chuồn vào phòng ngủ, thấy Kỳ Lương Tần đang dựa vào trên bàn đọc sách.
“Mẹ tôi ngủ chưa?”
Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn thoáng qua, đứng lên nói: “Sao giờ anh mới về, gọi điện thoại cũng không nhận, đi gặp Đàm Thanh Thanh sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ lắc đầu: “Tôi nào có dám gặp cô ấy.”
“Anh cứ luôn trốn tránh như vậy cũng không phải cách, tôi đã cam đoan với cô ấy, nói sẽ cho hai người gặp mặt. Anh vẫn là gặp một lần đi, không thì cô ấy liền đem chuyện tôi với anh kết hôn giả nói ra.”
“Cô ấy nói với cậu vậy à?”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Cũng không thể trách cô ấy, anh cũng thật là, muốn chia tay liền nói rõ ràng, sao cứ luôn trốn tránh cô ấy. Vầy tính là chuyện gì chứ, anh làm như vậy, chính là có chút khốn kiếp.”
Nghiêm Tùng Vĩ ngã ngồi xuống ghế: “Gần đây tôi nghĩ tới liền phiền, chia tay với cô ấy, không đành lòng, chỉ là ở cùng cô ấy, tôi lại cảm thấy không hít thở được. Chúng tôi gặp mặt chính là ầm ĩ, tôi cũng cảm thấy cô ấy có chút thần kinh, một hồi ầm ĩ xong, lại khóc giải thích với tôi, hồi thì hôn một cái hồi thì cho bạt tai, tôi chịu không nổi.”
“Cô ấy cũng thật là, làm quá chặt, đại khái là trong lòng bất an đi. Anh vẫn là gặp một lần đi, không thì quậy lớn chuyện phải kết thúc như thế nào.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thu-chi-lieu-han-cong-luoc/1565864/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.