Trên ghế salon rộng lớn, Cố Tử Thư dựa vào đệm lót, đang đọc quyển sách cầm trên tay. Khí trời trong lành, cả người hắn như được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời khiến khuôn mặt tuấn tú bị chói sáng đến mơ hồ.
Có chút vị đạo cảnh đẹp ý vui.
Cửa phòng ngủ em trai Cố Tử Thư bị nhẹ nhàng đẩy ra, từ bên trong thò ra một cái đầu, nhìn Cố Tử Thư trên ghế salon. Cẩn thận nhìn một chút, xác nhận anh của hắn đang chăm chú đọc sách, không lơ đãng cũng không ngẩn người, em trai Cố liền thở phào nhẹ nhỏm một hơi rồi mới đóng cửa phòng lại.
Anh hắn năm nay đã hai mươi lăm nhưng lại chưa từng nói qua chuyện yêu. Không phải vì điều kiện không đủ tốt, là do não của anh hắn ở phương diện yêu đương cứ chậm chạp mãi mà không thông suốt.
Nói dễ nghe là kim cương Vương lão ngũ*, nói khó nghe là lão xử nam.
(*Người đàn ông độc thân, vừa giàu có vừa đẹp trai, đạt chuẩn về mọi mặt)
Quan tâm anh mình, em trai Cố vắt hết óc tìm cách để anh hắn cảm nhận được sự tốt đẹp của nữ nhân, nếu không vì thế, hắn sẽ không lấy tiểu hoàng văn* quý giá của bản thân ra cống hiến.
(*Truyện thể lọai 18+)
Văn ngựa đực hậu cung, thứ thiết yếu cần được cất giữ trong nhà trạch nam.
Mà quyển đang nằm yên trên tay Cố Tử Thư chính là ngựa chiến, vua của ngựa đực.
Không cần đến logic, cốt truyện là tùy ý, kiểu dáng các em gái đa dạng, còn các loại tư thế thì nhiều không kể hết.
Có thể dùng một câu để tổng kết vì sao em trai Cố tỉ mị chọn quyển《 Thương Nguyên đại lục nghịch tập 》này: Tất cả là vì cɦịƈɦ cɦịƈɦ cɦịƈɦ!!!
Chúng ta hãy cùng cảm nhận một chút, quyển sách này xuất sắc như thế nào.
Truyện thiết lập trên mảnh đất Thương Nguyên đại lục, trên đại lục này người thường đều tu hành võ khí, ấy mà chỉ có Ngạo Lăng Thiên được hào quang nhân vật chính chiếu rọi mới có thể tu hành nguyên khí. Nguyên khí là thử thách vượt cấp của cao thủ, nhân vật chính muốn thăng tiến phải chuyên tâm tu luyện năm trăm năm.
Với tư cách là một quyển ngựa đực văn, nguyên khí càng được coi trọng hơn võ khí, võ khí muốn thăng tiến phải thành thật tu luyện cho đàng hoàng, nhưng nguyên khí có thể nhờ ứ ừ ư để tăng tu vi!
Không sai, chỉ cần ứ ừ ư với ai đó là tu vi nhân vật chính sẽ tăng vọt. Vừa có hiệu quả nhanh chóng, không tốn nhiều công sức, lại chẳng có tác dụng phụ, có lời như thế, vị anh hùng này có muốn đến thử một nháy không?
Quan trọng nhất là nguyên khí đối với võ giả bình thường trời sinh có lực hấp dẫn rất mạnh. Sau khi bạch bạch bạch, tu vi cả hai bên đều được nâng lên, chính vì thế mà đương nhiên là các em gái không có cách nào chống cự nổi sự mê hoặc của nguyên khí rồi. Bất cứ lúc nào, chỉ cần nhân vật chính đánh nhau, các cô nương sẽ lũ lượt kéo đến như bươm bướm ngửi thấy mật hoa.
Với thôi tình dược trời sinh trên người, nhân vật chính đương nhiên hưởng nhiều diễm phúc.
Nhân vật chính Ngạo Lăng Thiên vốn là đệ tử trong một tông môn nhỏ, tông môn của hắn bị kẻ thù tìm đến cửa diệt môn. Toàn tông trên dưới gần như bị chém tận gϊếŧ tuyệt, võ khí của hắn cạn kiệt, miễn cưỡng giữ lại được cái mạng nhỏ. Sau đó, Ngạo Lăng Thiên cùng hào quang nhân vật chính, bắt đầu cuộc hành trình thăng tiến tu vi đầy gian (hương) khổ (diễm).
Để làm nổi bật hình tượng nhân vật chính, trong quyển tiểu thuyết này còn thiết kế nên một đại nhân vật phản diện với tội ác tày trời, trở thành túc địch định mệnh của nhân vật chính. Tên túc địch là Thí Dương, chính là đầu lĩnh Ma giới, không việc xấu nào không làm, chuyên môn đốt nhà gϊếŧ người cướp của cưỡиɠ ɦϊếp để kiếm sống.
Nhân vật chính tỏ vẻ hắn không thể nhẫn nhịn được.
Vì sao? Vì tất cả các em gái xinh đẹp trong quyển sách này đều là hậu cung của Ngạo Lăng Thiên hắn! Dám mơ tưởng nữ nhân của nhân vật chính, trừ muốn chết ra, còn lời nào để nói đây?
Để sau này nhân vật chính thuận lợi báo thù cho tông môn, ngoài thu thập em gái từ khắp nơi, còn thêm nhiệm vụ PK Thí Dương không ngừng.
Nhằm tôn lên tư chất của nhân vật chính, tác giả thiết kế nhân vật phản diện tương đối tàn nhẫn. Lấy ví dụ, từ nhỏ Thí Dương đã bị những kẻ không phải nhân loại hành hạ, trở nên vô cùng căm hận thế giới, nhưng do hắn có tư chất vượt trội, công phu vững vàng, hai mươi tuổi hắn liền gϊếŧ chết Ma Tôn và bọn trưởng lão Ma giới đã hành hạ hắn, tự mình ngồi vào vị trí kẻ đứng đầu. Sau đó vì để phát tiết những ám ảnh thời thơ ấu còn lưu lại, hắn làm rất nhiều việc cực kỳ tàn ác, hở chút là chạy đến Nhân giới tàn sát hàng loạt người dân trong thành, khơi mào đại chiến giữa người và ma, thiếu niên hai mươi tuổi mưu đồ hủy diệt thế giới.
Chuyện khiến người khác phẫn nộ nhất là việc Thí Dương có tật khát máu, sau khi tàn sát mọi nơi trong thành, hắn hấp thụ tất cả máu, xong việc lưu lại một thành đầy xác khô, tinh thần sảng khoái, công lực tăng vèo vèo, so với tốc độ tu hành nguyên khí của nhân vật chính cũng chẳng kém là bao.
Thế là cuối cùng tác giả viết không nổi nữa, chính tác giả cũng không biết nhân vật chính phải dùng cách nào để tiêu diệt nhân vật phản diện nghịch thiên như thế, dứt khoát vung tuyệt bút, khiến cả hai cùng tự bạo, cả thế giới bị hủy diệt.
Cứ như vậy bị hố.
Hết chín phần mười truyện miêu tả các loại muội tử và đủ loại bàn tay vàng, chỉ có một phần mười là cốt truyện hời hợt kia. Mà một phần mười cốt truyện này lại còn rơi rớt khắp nơi. Kết quả chương một đăng lên mạng đã nhận được một tràng "ngao", khung bình luận bị những thanh niên "không có tiểu jj thối rữa" xoát đến bạo phát. Ấy thế mà tác giả này lại vẫn cực kì cứng, sao hắn dám lừa dối độc giả như thế?
Mở ra bàn tay vàng chẳng có tí nào logic, nhưng lại có đủ loại gái!
Cốt truyện không có thành ý, nhưng lại có rất nhiều thịt!
Không sai, quyển sách ngựa đực không giới hạn này ấy cứ thế mà có được chỗ đứng.
Em giai Cố tin tưởng rằng chỉ cần là nam nhân công năng đầy đủ, xem xong quyển sách này nhất định sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ ảo tưởng với nữ nhân.
Vậy sau khi Cố Tử Thư nghiêm túc đọc xong cả quyển, cánh cổng lưỡng giới (tính) có mở ra hay không?
Đọc xong chữ cuối cùng, Cố Tử Thư nhướng mày, tuôn ra một tràng cảm nhận.
"Cái tên Ngạo Lăng Thiên này thật hổ thẹn với thân phận nhân vật chính. Nếu ta là hắn, tất nhiên ta sẽ không để c̠ôи ŧɦịŧ làm mù con mắt, cũng tuyệt đối không dư thừa sự thương hại, lúc năng lực của Thí Dương chưa cường đại liền không lưu tình gϊếŧ chết hắn, vậy mới đúng là chân chính cứu vớt thế giới." Hiếm khi hắn nghiêm túc, hướng phía phòng ngủ em trai hô lên:
"Em giai, ít xem loại sách tam quan bất chính này đi."
"Xoạt xoạt xoạt!"
Hắn chưa nghe thấy em trai mình trả lời thì đột nhiên quyển sách trước mặt quỷ dị lơ lửng trên không, hơn nữa không gió mà bay, phát ra tiếng lật giấy "xoạt xoạt". Một tia sáng trắng chói mắt toả ra từ trong sách, Cố Tử Thư chỉ cảm thấy hai mắt mông lung, ý thức đột nhiên trống rỗng.
Sau đó, ý thức của hắn chậm rãi thanh tỉnh, phát hiện bản thân đi vào bên trong một mảnh hỗn độn.
Bốn phía đều trắng xoá, không có một thứ gì. Hắn vô thức đưa tay chạm vào hỗn độn trước mặt, lại phát hiện mình không có tay.
Một giọng nam hòa nhã từ đâu vang lên như ẩn như hiện.
"Ngươi bây giờ chỉ là ý thức thể, đương nhiên không thể cảm nhận được thân thể của chính mình."
"Là ai đang nói chuyện?" Âm thanh đột nhiên vang lên giữa không gian hỗn độn vốn hoang vắng, Cố Tử Thư bị dọa giật mình, la to.
"Ta là cốt truyện đại thần, chưởng quản hồn thư."
"Tại sao ta lại ở đây?" Cố Tử Thư vừa ngẩng đầu tìm nguồn âm thanh phát ra, vừa đặt câu hỏi.
"Ngươi đụng đến cấm chế của quyển sách, bị quyển sách triệu hồi vào trong hồn thư. Muốn rời khỏi nơi này, ngươi phải đồng ý nhận một nhiệm vụ."
"... Nhiệm vụ gì?"
"Trở thành nhân vật chính của quyển sách, đi trải nghiệm nhân sinh."
"Nhân vật chính của quyển sách?" Cố Tử Thư thầm nghĩ mình bị trúng tà rồi. Em trai vốn không nên cho hắn xem cái cuốn sách thiếu dinh dưỡng này, lẽ ra hắn phải chém đinh chặt sắt mà từ chối, nếu không sao hắn lại gặp phải loại chuyện quỷ quái này? Nếu hắn xuyên vào trong sách, vậy em hắn phải làm sao đây? Hắn và em trai từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, nếu hắn cứ thế mất tích, em trai hắn sẽ phải chịu nhiều khó khăn.
Âm thanh kia thấy hắn giật mình, vội vàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng trấn an nói: "Ngươi không phải ở lại trong quyển sách vĩnh viễn, chờ sau khi ngươi hoàn thành sứ mệnh, dĩ nhiên là có thể về nhà. Hơn nữa, thời gian ngươi trở về trùng với thời gian ngươi biến mất, đối với thế giới bên ngoài mà nói, ngươi chưa từng biến mất."
Điều này vừa nói ra đã lập tức xóa bỏ lo lắng lớn nhất của hắn, nhãn tình hắn lập tức sáng lên. Nói như vậy, chẳng phải là khi không tự dưng có cơ hội từ trên trời rớt xuống để cho hắn tự thân trải nghiệm cảm giác được làm một anh hùng à?
Hắn cảm thấy nhân vật chính hiện tại của cuốn sách vẫn chưa đủ dứt khoát, nếu hắn là nhân vật chính, việc đầu tiên hắn làm nhất định là dứt khoát nhanh chóng tìm ra Thí Dương, nhổ cỏ tận gốc, không thể để tên ấy ung dung tự tại đến phần cuối thế giới.
Với tư cách nhân vật chính của quyển sách, hắn tuyệt đối sẽ không giống như Ngạo Lăng Thiên, vì tiêu diệt vai phản diện tà ác mà liền kéo cả thế giới chôn cùng.
Ngọn lửa chính nghĩa trong lòng Cố Tử Thư bùng cháy, hắn nỗ lực kiềm chế nội tâm kích động của mình, cân nhắc hồi lâu, hắn ngẩng đầu hướng mảnh trắng xoá hỏi: "Nếu như ta "nghẻo" luôn trong sách còn có thể hồi sinh không? Ta cần phải hoàn thành sứ mệnh gì? Sau khi ta xuyên vào trong sách, chuyện phát sinh sau này hoàn toàn dựa vào tình tiết truyện hay sao? Ta sẽ tiến vào giai đoạn nào trong cốt truyện?"
Cốt truyện đại thần trả lời thuyết phục từng câu: "Do trên thân ngươi mang theo hào quang nhân vật chính, chắc sẽ không dễ dàng bỏ mình đâu, nếu thật sự thế giới lại bị hủy diệt, ta sẽ đưa ngươi về thế giới lúc bắt đầu. Sứ mệnh ngươi phải hoàn thành là ngăn cản thế giới bị hủy diệt. Tình tiết và giai đoạn cốt truyện có thể chọn lựa, còn nữa, ta có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu, dù ngươi chọn hình thức nào, vận mệnh được hình thành không phải là bất biến."
Xác định bản thân đều đã cân nhắc đến vấn đề quan trọng nhất. Chuyện này không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều lắm là ăn chút khổ, xem như cái giá để làm anh hùng. Mặc dù bị thiết lập của truyện hạn chế, nhưng cốt truyện đại thần đã gợi ý, hắn vẫn có quyền khống chế hướng đi của câu truyện.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vui vẻ nói: "Thành giao."
Nội tâm người đàn ông nào cũng có giấc mộng anh hùng. Dạng thiết lập dựa vào năng lực bản thân cứu vớt thế giới như này, thực làm thỏa mãn tâm hồn chính nghĩa của Cố Tử Thư.
Trước mặt bất ngờ xuất hiện một bảng nhỏ, lơ lửng giữa không trung.
Nhìn giống như... Hắn suy nghĩ hình dung phù hợp, rất giống với giao diện mấy cái game online mà em hắn tiêu tốn cả đống thời gian để chơi kia.
Văn tự chợt lóe sáng hiện lên trên giao diện, hắn xem qua, trên ấy ghi: Thỉnh lựa chọn tính danh của ngài trong quyển sách.
Dưới khung nhập dữ liệu đã có sẵn tên gốc, là ba chữ "Ngạo Lăng Thiên".
Thật tốt quá tên có thể sửa. Cố Tử Thư không chút do dự dùng ý thức xóa đi, nhập ba chữ "Cố Tử Thư" vào.
Giao diện thứ hai lại hiện ra: Thỉnh ngài chọn tuổi tiến vào quyển sách.
Hắn cẩn thận nhớ lại cốt truyện, thầm than cốt truyện đại thần mở cửa sau thật khéo. Nhân vật chính là đứa con nuôi duy nhất của trưởng môn, trước năm hai mươi tuổi được trưởng môn cực sủng ái giữ lại môn phái, không phải lãng phí thời gian, mà số phận nhân vật chính chuyển ngoặt vào năm hai mươi tuổi kia, kẻ thù tìm đến cửa diệt toàn môn, nhân vật chính vì trọng thương mất đi tu vi.
Vậy xem ra, chỉ cần xuyên qua lúc kẻ thù chưa tìm đến cửa, nỗ lực vận dụng nguyên khí thăng tiến tu vi, không cần thiết đi nhiều đường vòng, cũng có thể bảo vệ môn phái của mình rồi.
Để cẩn thận, hắn quyết định xuyên trước hai năm, mặc niệm số "18"
Giao diện thứ ba cùng lúc hiện ra: Thỉnh chọn hình thức cốt truyện.
Lần này không phải khung nhập mà là khung chọn, theo sau là ba hình thức để chọn, theo thứ tự "Hình thức trải nghiệm phổ thông", "Hình thức tự sinh tự diệt" và "Hình thức chiến thắng nhân sinh".
Cố Tử Thư thử hỏi ý kiến, không thấy cốt truyện đại thần đưa ra gợi ý, đành phải dựa vào kinh nghiệm bản thân để suy ra. Giờ khắc này hắn vô cùng tưởng niệm em trai mình, nếu em hắn ở đây, nhất định không cần nhìn hai lần liền có thể tỉ mỉ phân tích đống hình thức này. Còn hắn đây, chỉ có thể hiểu ý trên mặt chữ.
Hình thức trải nghiệm phổ thông, chắc là cốt truyện không thay đổi so với ban đầu, Cố Tử Thư khẽ nhíu mày, nhớ lại trong truyện cả nam lẫn nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên vội vàng tìm đường chết, quyết định hình thức này không đáng cân nhắc. Nếu như em trai ở đây, sẽ đắc ý nói cho hắn biết, những nam nữ tìm đường chết kia, đều có chung một tên gọi là pháo hôi.
Hình thức thứ hai, tự sinh tự diệt, Cố Tử Thư xem qua liền giật mình, hắn đến để làm anh hùng, không phải đến để tự diệt.
Vậy là chỉ còn hình thức cuối cùng, hình thức chiến thắng nhân sinh, Cố Tử Thư chăm chú nghiền ngẫm nhiều lần, mặt lộ vẻ hài lòng. "Chiến thắng nhân sinh" nghe như điềm tốt.
Hắn vui vẻ quyết định, mặc niệm hình thức cuối cùng, hình thức được chọn lập tức phát ra ánh sáng nhạt, cho thấy đã hoàn tất lựa chọn.
Âm thanh cốt truyện đại thần vang lên: "Ngươi xác định?"
"Đúng vậy." Cố Tử Thư mỉm cười.
Sau đó, một trận gió lớn cuồng liệt thổi qua, ý thức của hắn phiêu đãng ra ngoài.
Hắn không hề biết, trong không gian hỗn độn phía sau hắn, cốt truyện đại thần phát ra tiếng cười ý vị thâm trường: "Ha ha..."