Chương trước
Chương sau
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 101

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao và Tôn Lại cùng nhau ăn bữa cơm trưa, sau đó đón Trần Ha Ha trở về nhà, giữa trưa quét tước một lần cả nhà, buổi chiều lại đi gặp Thẩm Tinh Chi.

Biểu diễn của cậu Thẩm Tinh Chi đều xem, biểu hiện rất vừa lòng với cậu, hỏi cậu: "Hiện giờ còn luống cuống không?"

"Vẫn là có một chút." Tiếu Dao thành thành thật thật mà nói.

"Lên sân khấu thêm vài lần là tốt rồi, con phải có lòng tin tưởng, chỉ cần hoá trang của con vừa đứng lên trên đài, đã so người bình thường mạnh hơn nửa bậc." Ông vỗ vỗ vai Tiếu Dao, "Tặng con một món quà."

Thẩm Tinh Chi nói liền mở một cái hộp gỗ, bên trong bày một bộ đồ trang sức, thoạt nhìn cực kỳ tinh mỹ.

"Đây là cho con, ra nước ngoài hát tuồng, lần trước cho con cái kia cũng đừng đeo, thu hồi làm lưu niệm, lại lên đài thì mang cái này."

Thẩm Tinh Chi đối với mình tốt như vậy, Tiếu Dao đều có chút hổ thẹn, chính mình xem như bị bắt đi lên con đường này, thật đúng là không cảm thấy mình biểu diễn không phụ mấy thứ đồ trang sức này. Thẩm Tinh Chi liền nói: "Sư phụ ta khác không có, duy độc đồ trang sức nhiều, đồ trang sức là thể diện nghệ sĩ Lê Viên chúng ta, con hát cho tốt, đồ trang sức tốt của sư phụ đều cho con."

Lại nói đến chuyện Tiền tổng: "Ta cũng đã nghe Liễu Oanh Oanh nói," Thẩm Tinh Chi nói, "Tiền tổng người này thầy quen biết, người là khá ổn, phàm là nơi diễn Côn khúc gì đó, hắn đều là khách quen, hiểu diễn, cũng có trò hay, chính là tuổi hơi lớn. Con không xem trọng hắn cũng là chuyện trong tình lý."

Tiếu Dao hơi có chút xấu hổ mà nói: "Không phải không coi trọng, con là không thích hắn, làm đến cũng rất xấu hổ."

"Vậy con là muốn cùng Chu Hải Vinh hợp lại?"

Tiếu Dao nói: "Không có không có, không có khả năng."

Thẩm Tinh Chi liền nói: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, con không đi bước quay đầu là đúng. Sợ cái gì, con còn trẻ mà, sư phụ cam đoan với con, chỉ cần con hát cho tốt, tương lai thành danh, đàn ông điều kiện tốt hơn so với họ phải là nhiều."

Xem ra bộ dáng Tiếu Dao lúc trước ái mộ vinh hoa phú quý thâm nhập nhân tâm. Tiếu Dao nghĩ thầm, cậu mặc dù cùng Thẩm Tinh Chi nói mình không thích nam nhân, phỏng chừng Thẩm Tinh Chi cũng sẽ không tin, liền thành thật gật gật đầu, nói: "Con đã biết, trước mắt con sẽ đem tất cả tâm tư đều đặt ở hát tuồng."

Thẩm Tinh Chi thấy cậu không bài xích giống như trước kia, liền cảm thấy để Tiếu Dao xuống nông thôn diễn xuất là đúng, sắp đến Tết Âm Lịch, thời điểm Tiếu Dao đi, ông còn để Tiếu Dao mang theo một túi đồ vật: "Cái gì cũng có, đều là fans của thầy tặng, thầy cũng ăn không hết, phân cho các con một người một chút."

Tiếu Dao về đến nhà nhìn nhìn, bên trong cái gì cũng có, nhưng đại bộ phận đều là đặc sản các nơi, bánh lão bà Quảng Đông, lạp xưởng Tứ Xuyên, bánh bao cá Đông Bắc, có vài thứ cậu còn chưa có ăn qua cũng chưa gặp qua. Quan trọng không phải mấy thứ này, mà là đây đều là fans của sư phụ tặng, cậu cảm thấy rất tốt, đồ vật tốt xấu chỉ là thứ yếu, loại cảm giác được người xa lạ yêu thích này thật tốt. Cậu thật hy vọng chính mình cũng có thể trở thành người như vậy.

Buổi tối nghệ thuật đoàn bọn họ muốn liên hoan, địa điểm định ở khách sạn lớn Hải Lan, Tiếu Dao đi đến nơi, đến đại sảnh khách sạn liền có người phục vụ dẫn cậu vào trong, thời điểm đi đến chỗ ngoặt hành lang, cậu liền thấy Chu Hải Quyền trong đám người, đang cúi đầu cùng Trâu đoàn trường bọn họ nói gì đó, Tiếu Dao nhìn nhiều hai lần, liền nghe thấy Liễu Oanh Oanh hô: "Tiếu Dao, bên này."

Tiếu Dao vẫy vẫy tay, theo bản năng mà quay đầu nhìn Chu Hải Quyền, quả nhiên, Chu Hải Quyền vừa nghe đến tên của cậu lập tức ngẩng đầu nhìn lại đây, cậu liền nhanh chóng quay mặt đi, vào phòng chỗ Liễu Oanh Oanh.

Cậu vốn đang nghĩ Chu Hải Quyền đợi lát nữa có thể theo vào hay không, kết quả vào phòng mới biết được, phòng này hai cái bàn, ngồi tất cả đều là người nghệ thuật đoàn bọn họ, chỉ chốc lát liền ngồi đầy, duy độc thiếu Trâu đoàn trưởng.

"Đoàn trưởng ông ấy ở bên phòng của Vương tổng bọn họ, phỏng chừng phần sau mới có thể qua đây." Liễu Oanh Oanh nói.

Tiếu Dao thế mới biết bọn họ cùng những lão tổng đó là tách ra ăn.

Cậu thế nhưng có một chút mất mát, bởi vì trên đường tới cậu vẫn luôn suy nghĩ mình gặp Chu Hải Quyền phải đối đãi anh như thế nào, cậu thậm chí đều nghĩ kỹ lời cần nói, cùng với nếu Chu Hải Quyền muốn ngồi dựa gần mình, cậu phải đổi chỗ ngồi với người khác như thế nào...... Tự mình não bổ một tràng diễn lớn, kết quả nguyên lai đều suy nghĩ nhiều, cứ cho ai cũng không biết, cậu vẫn là rất thẹn thùng.

Bất quá trên bàn cơm cậu cũng nghe được một cái bát quái xem như có chút kinh ngạc, Liễu Oanh Oanh nói: "Em quen biết người tài xế của Chu tổng không? Anh ta vậy mà có ý với Tiểu Bạch đó."

Tiếu Dao vội hỏi là chuyện như thế nào, Liễu Oanh Oanh nhỏ giọng nói: "Nghe nói anh ta đưa Tiểu Bạch tới i cửa nhà, cư nhiên móc một tấm danh thiếp của mình cho Tiểu Bạch." Liễu Oanh Oanh nói lên lời này thời điểm ngữ khí hơi có chút ý tứ chế giễu, "Anh ta cũng thật dám truy."

Tiếu Dao liền không nói chuyện. Học nghệ thuật cô nương, lại tuổi trẻ xinh đẹp, tâm cao một chút cũng có thể lý giải, hắn cũng không dám nói cái gì.

Không có lãnh đạo, phòng này của bọn họ không khí liền đặc biệt hoạt bát hòa hợp, bởi vì rất nhiều người đang ngồi đều không uống rượu, hai bàn người liền kính trà qua lại, đặc biệt náo nhiệt, sau khi ăn no, Ngũ lão sư dẫn đầu luyện giọng xướng một bài《 Hoa Nhung 》, Tiếu Dao lười nhác mà dựa vào ghế, đi theo mọi người cùng nhau vỗ vỗ tay, Ngũ lão sư bảo đao chưa lão, xướng cực tốt, đây không phải lần đầu cậu tham gia loại tiệc có chứa hơi thở văn nghệ này, lại là lần đầu tiên chân chính để chính mình coi như một phần tử dung nhập ở trong đó, cậu là thật sự yêu loại cảm giác này, thích bầu không khí giữa những người làm công tác văn hoá với nhau, giữa pháo hoa lộ ra dương xuân bạch tuyết, vòng quanh bàn ăn hỗn độn, đứng lại là lão nghệ thuật gia mỗi người kính ngưỡng. Thật giống như cuộc sống cậu từ trước chỉ có ở trong TV mới nhìn thấy, có một ngày đột nhiên phát hiện chính mình nguyên lai cũng đã sinh hoạt ở trong đó. Cậu nghĩ, mình có lẽ đối với chức nghiệp Càn đán này còn chưa đủ thích, nhưng cũng đã thích loại sinh hoạt này. Cùng một đám người ưu tú ở bên nhau, cũng kỳ vọng có một ngày chính mình cũng có thể trở thành nhân tài ưu tú giống như bọn họ.

- ------------------------------------------------

DẠO NÀY NÓNG QUÁ

KHI NÀO KHÔNG THẤY CHƯƠNG LÀ DO TUI TAN CHẢY RỒI NHA
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.