Hai người một nồi lẩu nhỏ, tình sắc thực phẩm đứng hàng đệ nhất. Hai đôi đũa quấy trong cùng nồi nước sôi, nhiệt khí huân mặt đầy mồ hôi ẩm ướt, đặc biệt đối với nam nữ khác phái mà nói, nguyện ý cùng đối phương ăn một nồi hai người cái lẩu, nước miếng gián tiếp luân phiên, không phải quan hệ thân mật không thể làm được.
Tiếu Dao là thể chất dễ ra mồ hôi, chỉ ăn chốc lát liền ra một đầu mồ hôi, Chu Hải Quyền liền múc một muỗng canh suông cho cậu, Tiếu Dao hai tay ôm chén, môi hồng hồng nộn nộn, làn da đầy mồ hôi không dầu mỡ ngược lại càng có vẻ trơn bóng kiều nộn, khuôn mặt thanh xuân, như là trứng gà bóc vỏ, ngón tay tinh tế thon dài, khớp xương đã rõ ràng dáng của nam nhân thành niên.
Thật sự rất khó tưởng tượng, hai người bọn họ sẽ có một ngày ngồi xuống ăn lẩu, còn là ăn cùng nồi lẩu nhỏ.
Bữa cơm này như là bạn cũ gặp mặt, tương ngộ cũng là trong cố ý mang theo ngẫu nhiên. Hai người nói không nhiều lắm, ăn cũng rất nhanh, hơn hai mươi phút liền ra khỏi tiệm. Ăn đến ướt cả người, ra ngoài gió lạnh vừa thổi, Tiếu Dao liền nhịn không được run lập cập.
"Trời lạnh như vậy, cậu còn mỗi ngày đạp xe đi làm tan tầm?"
"Tôi mang theo bao tay nha." Tiếu Dao nói liền từ trong túi móc bao tay ra cho anh xem.
"Cậu hiện tại tiền lương hẳn là không thấp đi?" Chu Hải Quyền nói: "Kiếm tiền chính là vì để chính mình sống càng thoải mái, không cần cái gì cũng nghĩ về sau, cuộc sống hiện tại cũng phải sống tốt."
Chu Hải Quyền quen làm lãnh đạo và đại gia trưởng, liền thích giảng đạo lý. Tiếu Dao nói: "Cũng ổn, nếu là tuyết rơi, tôi khẳng định liền không đạp xe đi."
Cậu khom lưng cởi bỏ khóa, nói: "Vậy tôi đi đây, Chu đại ca, tạm biệt."
"Tôi lái xe tiễn cậu."
"Không cần, tôi đi xe, một lát liền đến nhà, anh trên đường cũng chú ý an toàn." Tiếu Dao ngồi trên xe, giống như là dò hỏi, "Tôi đi đây?"
Chu Hải Quyền liền cười cười, nói: "Trên đường cẩn thận."
Tiếu Dao rất hoạt bát mà dùng tay làm một dấu OK, tươi cười trên mặt Chu Hải Quyền liền rõ ráng hơn, góc cạnh trở nên nhu hòa, trong bóng đêm thập phần ôn nhu sung sướng. Tiếu Dao liền nói: "Anh xem, anh hẳn là nên cười nhiều hơn" cậu rốt cuộc nói ra lời trước kia muốn nói nhưng không nói: "Kỳ thật anh cười rộ lên đặc biệt đẹp."
Người không thường cười cười rộ lên, so sánh với người thường cười, lại là một loại cảm giác, đại khái vật lấy hiếm làm quý, cho nên phá lệ khiến người để bụng.
Chu Hải Quyền hơi hơi sửng sốt, Tiếu Dao đã hì hì cười hai tiếng, đạp xe đạp đi xa. Chu Hải Quyền nhìn Tiếu Dao đi xa, lúc này mới lên xe, chính mình ở trong xe ngồi một hồi, duỗi tay kéo kính chiếu hậu xuống ngang tầm mắt, nhìn chính mình trong gương.
Đẹp sao?
Chu gia huynh đệ tỷ muội, mỗi người đều di truyền gen tốt từ cha mẹ, nam soái nữ mỹ, nói thật ra, diện mạo của anh trong số đó không nổi bất, hai em trai của anh, Chu Hải Vinh cùng Chu Hải Đông, kỳ thật đều đẹp hơn anh, đại khái từ nhỏ sinh hoạt ở trong hoàn cảnh như vậy, Chu Hải Quyền cũng không cảm thấy chính mình đẹp, ngẫu nhiên có người khen anh soái, anh cũng không có cảm giác gì.
Đã là quá nửa đêm gần rạng sáng, về đến nhà lại vừa lúc đụng phải Chu Hải Vinh uống say khướt trong sân nhà, Tô Lâm đỡ hắn, đang muốn vào nhà, thấy Chu Hải Quyền, Tô Lâm vội chào hỏi. Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Sao lại uống thành như vậy."
Tô Lâm nói: "Hôm nay ăn sinh nhật bạn em, bọn họ cứ mãi rót cho hắn."
"Để tôi đi." Chu Hải Quyền nói liền đỡ Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh gục mắt xuống nhìn anh, hì hì cười hai tiếng với anh, kêu một tiếng "Anh cả".
Tô Lâm nói: "Vậy em liền không đi vào." Cậu ta nói với Chu Hải Vinh, "Anh nghỉ ngơi sớm chút, em đi về trước."
Chu Hải Vinh thần chí vẫn tính là thanh tỉnh, mơ hồ không rõ mà vẫy vẫy tay với Tô Lâm, kêu Tiểu Đường tiễn người. Chờ đến xe đi xa, hắn mới quay đầu, Chu Hải Quyền bắt lấy bờ vai của hắn, nói: "Vào đi thôi."
Đại khái xuất phát từ áy náy, anh cũng không có giống thường ngày trách cứ Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh trên người tràn đầy mùi rượu, huân hắn, dáng đi lảo đảo, cả người cũng cơ hồ tất cả đều dựa vào trên người anh, hỏi: "Anh, anh cả......Anh, sao giờ này anh mới trở về."
Chu Hải Quyền không nói gì, đỡ hắn lên lầu, Chu Hải Vinh lại tự mình chủ động giải thích với anh: "Tô Lâm bạn của em ấy...... Cố ý rót em, muốn hỏi chuyện từ chỗ em......"
Chu Hải Quyền liền hỏi nói: "Vậy chú làm lộ rồi sao?"
"Em...... Em là ai," Chu Hải Vinh cười hì hì nói, "Hơn nữa, em...... em vốn dĩ đã không muốn người khác......"
Chu Hải Quyền hơi sửng sốt một chút, đẩy cửa phòng ra, mở đèn, đỡ Chu Hải Vinh đi vào trong: "Người khác?"
"Tiếu Dao a," Chu Hải Vinh nói, "Bọn họ sợ...... Sợ lòng em còn nhớ Tiếu Dao, cái thứ không biết xấu hổ đó, em......"
Lời còn chưa dứt, người đã bị Chu Hải Quyền ném lên trên giường, cả người hắn lập tức rơi vào trong chăn. Hắn từ khe hở nhìn anh cả mình, trên cao nhìn xuống, nhìn hắn, hắn liền nghiêng đầu, vùi vào trong chăn.
Kỳ thật vẫn là nhớ. Thiên chi kiêu tử đột nhiên bị vứt bỏ, hay là bởi vì bại bởi "Một nam nhân khác", không thể nào sẽ dễ dàng như vậy liền cam tâm, chẳng sợ lại vô tình yêu, trong lòng cũng cảm thấy nghẹn.
Chờ đem Chu Hải Vinh dàn xếp xong, Chu Hải Quyền lúc này mới đi tắm rửa, thay quần áo nằm xuống.
Chu Hải Quyền nghiêm túc xem xét kỹ một lần toàn quá trình buổi tối hôm nay, không có bất luận hành động vượt quy gì, cũng không có nói bất luận gì quá giới. Cảm giác mơ hồ áy náy này, có lẽ nơi phát ra là một câu "Ăn khuya không" kia.
Không đáng tin cậy như Chu Hải Vinh, còn biết phải cùng Tiếu Dao thích anh trai mình phân rõ giới hạn, bình tĩnh cơ trí như Chu Hải Quyền, tự nhiên càng không thể cùng tiền nhiệm của em trai có bất luận tình cảm gút mắt gì. Anh cùng Tiếu Dao quen biết lâu như vậy, duy nhất một lần vi phạm cá nhân ý chí và đạo đức chủ động tiếp xúc, cũng chỉ có lúc này đây. Nếu không phải anh ở trong xe ngủ rồi, xe của anh không lẻ loi ngừng ở nơi đó, Tiếu Dao có lẽ cũng sẽ không thấy.
Người có lẽ vô pháp quyết định chính mình thích ai, không thích ai, nhân tâm có đôi khi không khỏi chính mình. Nhưng người có thể quyết định hành vi cùng ngôn ngữ của mình, biết nói cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Anh cũng không nhìn thẳng vào tâm ý giấu ở đáy lòng, không người biết hiểu, nó trong đêm tối ngo ngoe rục rịch, anh có thể cảm nhận được nó không an phận sinh trưởng, lại nhìn không ra bộ dáng của nó.
Lừa mình dối người hoặc ngoảnh mặt làm ngơ, cũng là một loại khắc chế, người hiểu được khắc chế, liền có điểm mấu chốt, điểm mấu chốt của anh, rốt cuộc ở nơi nào đây.
Chu Hải Quyền đột nhiên nghĩ đến, anh là người có chút thói xấu ở sạch, hôm nay thế nhưng cùng Tiếu Dao cùng nhau ăn một nồi lẩu.
Anh rất ít ăn lẩu, cảm thấy một đống người ngồi ở bên nhau ăn, n chiếc đũa ta nước miếng quậy với nhau, không sạch sẽ, anh là người có thói sạch sẽ, đồ càng mỹ vị hơn, cho anh cảm giác không sạch sẽ, anh đều sẽ không ăn.
Đại khái là bởi vì Tiếu Dao đẹp, tuổi trẻ mà sạch sẽ, cho nên anh cảm thấy mặc dù ăn nước miếng của cậu, cũng không có gì.
Nước miếng của Tiếu Dao, hẳn là cũng là ngọt.
Chu Hải Quyền bỗng nhiên nôn nóng lên, khí huyết hơi có chút dâng lên. Tình dục thứ này, có đôi khi rất mỹ diệu, có thể mang người lên thiên đường, có đôi khi lại cũng thật sự thực tra tấn người, thời điểm yêu sai người, như là mũi đao bôi mật, đầu lưỡi liếm qua lưỡi dao, mật nước bọc đầu lưỡi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]