Chương trước
Chương sau
[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidịch

CHƯƠNG 46.1

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/x2Qing/

https://www.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao bận rộn thẳng đến 3 giờ sáng mới tan tầm, lúc sắp đóng cửa, không riêng gì cậu, cả ông chủ và bà chủ cũng mệt sắp nằm liệt.

Hôm nay là cuối tuần, buôn bán đặc biệt tốt, ông chủ cho Tiếu Dao và một người phục vụ khác họ Tôn nhiều hơn một trăm tệ: "Vất vả các cậu, trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Nhà của Tôn Lại ở phụ cận, cậu ta cũng chưa tốt nghiệp sơ trung đã ra ngoài làm công, bất quá còn nhỏ hai tuổi so với Tiếu Dao, mới mười tám, tính cách rất tốt, rất thân thiện, tiếp đón khách khứa cả ngày, giọng nói đã có chút ách: "Đã trễ thế này, anh đến nhà em đi ngủ một giấc đi, giao lộ này cũng không dễ bắt xe, tài xế còn hay lừa đảo."

"Anh định mua một chiếc xe đạp." Tiếu Dao nói, "Bắt xe tốn kém quá."

Cậu mỗi lần về nhà đều phải rạng sáng hai ba giờ, xe buýt đã sớm không còn, một chuyến taxi đêm khuya không dán bảng giá, đắt muốn chết.

"Vậy ngày mai em cùng anh đi chợ Vạn Hối xem thử, bên kia có bán xe second-hand."

Tiếu Dao gỡ mũ xuống, xoa xoa tóc nói: "Được."

Nếu nói khoảng thời gian ở Chu gia mang lại cho cậu ảnh hường gì, chính là bây giờ nếu muốn ngủ cùng một cái giường với giới tính nam, cậu sẽ hơi do dự một chút, bất quá cũng chỉ là hơi do dự một chút mà thôi, cậu nghiêm túc xem xét cảm giác của mình với Tôn Lại, cậu ấy cảm thấy hoàn toàn chính là coi đối phương là bạn bè!

Đặc biệt là thời điểm nằm ở trên giường, cậu nghe Tôn Lại đang ngáy, trong tiếng quạt điện kẽo kẹt đong đưa, vẫn còn rất ổn, quả nhiên chính mình vẫn là đủ thẳng!

Nhưng cậu cảm thấy trải qua một giai đoạn làm gay này, ảnh hưởng là vẫn có, đổi lại là trước kia, ngủ cùng bạn học trên một cái giường, cậu sao lại nghĩ đến chuyện cần suy xét hay không.

Cậu ở nhà họ Tôn ngủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Lại liền dẫn cậu cùng đi chợ lớn bên kia, mua chiếc xe second-hand mới tám phần.

Bọn họ mỗi ngày buổi chiều sau bốn giờ mới đi làm, thời điểm giữa trưa liền cùng nhau đi ra ngoài đi dạo, Tôn Lại rất quen thuộc xung quanh đây, dẫn cậu đi quảng trường âm nhạc, nơi đó mỗi khi đến cuối tuần đều có dàn nhạc biểu diễn, hơn nữa là miễn phí.

Cậu đạp xe chở Tôn Lại tới quảng trường âm nhạc, phát hiện quảng trường ở bên trong một công viên rất lớn, bên trong cây cối cành lá tốt tươi, rất mát mẻ, cuối tuần có rất nhiều người dìu già dắt trẻ đến đây chơi. Tôn Lại dẫn cậu đi xuyên qua mê cung, liền đến một chỗ mảnh đất trống rộng lớn, ở một góc quảng trường, trồng rất nhiều cây ngô đồng già, phía dưới cây ngô đồng, có một dàn nhạc đang biểu diễn.

Là đoàn hợp xướng thiếu nhi của tỉnh, giáo viên dẫn theo bọn nhỏ đến đây biểu diễn, giọng trẻ con thanh thúy, hát hòa thanh đặc biệt hay, bọn họ đứng nghe hơn nửa tiếng đồng hồ, đến sắp giữa trưa, lúc này mới trở về.

Lúc đến Tôn Lại vì để cậu chơi thử mê cung thực vật nổi danh của công viên, vào cửa lớn đã vòng một vòng, lúc trở về bọn họ đi một con đường khác, con đường lớn đó cũng tất cả đều là ngô đồng, Tiếu Dao nói: "Nơi này thật đúng là một nơi tốt."

Công viên nhiều người, làm gì cũng đều có, cắm trại, nướng BBQ, câu cá, thả diều, Tiếu Dao đạp xe đạp, chở Tôn Lại đến chỗ cửa lớn công viên, thời điểm đi qua phía Đông Nam công viên, nhìn thấy dưới cây ngô đồng bên kia cũng có biểu diễn, chỉ là không nhiều người như đoàn hợp xướng bên kia.

Bất quá kia ca sĩ hát ca lại rất dễ nghe, cậu liền đạp xe qua đó, dừng xe ở bên ngoài đám người, mới phát hiện nơi đó thế nhưng là một quán cà phê trang trí vô cùng sáng tạo, quán cà phê thiết kế như là một vỏ sò, phía dưới ngô đồng bên ngoài bày rất nhiều bàn ghế, rất nhiều người đang vừa uống cà phê vừa nghe nhạc.

Ca sĩ chính là tiểu tử tuổi trẻ hai mươi mấy, ngồi bên dương cầm, vừa đàn vừa hát, thanh âm động lòng người, đàn cũng rất êm tai. Tiếu Dao cho rằng cậu ấy là ca sĩ quán cà phê này mời đến, ai biết người nọ hát xong, có một bàn khách ồn ào reo hò, người nọ cười chạy qua, ngồi xuống ở bàn đó.

Tiếu Dao ngạc nhiên hỏi: "Khách cũng có thể lên hát sao?"

Tôn Lại nói: "Đúng vậy, quán cà phê này ngẫu nhiên mới có mời ca sĩ chuyên nghiệp đến hát, ngày thường đều là cho khách dùng để chơi."

Tiếu Dao liền có chút tâm động, trong lòng nhảy thẳng bang bang, lại có chút khẩn trương.

Tôn Lại hỏi: "Anh muốn lên hát sao?"

Tiếu Dao gật gật đầu: "Được không?"

Tôn Lại nói: "Vậy anh đi đi, muốn lên thì lên."

Tôn Lại nhảy từ ghế sau xuống, trực tiếp đi vào tìm người phục vụ quán cà phê hỏi một tiếng, sau đó vẫy tay với cậu.

Cậu liền đi qua, Tôn Lại nói: "Anh biết dùng nhạc cụ không, dương cầm, đàn violon, đàn tranh, bọn họ nơi này cái gì cũng có."

"Dương cầm là được." Tiếu Dao ngồi xuống chỗ dương cầm, Tôn Lại tìm vị trí ngồi xuống, móc di động ra muốn quay cậu.

Tiếu Dao thở ra một hơi, cậu nghĩ cậu phải đàn tốt chút, nói không chừng quán ông chủ cà phê nhìn trúng, về sau có thể mời cậu thỉnh thoảng qua đây đàn một khúc. Kỳ thật thời điểm cậu vừa mới bắt đầu tìm công việc đã suy xét đến tìm công việc như thế này, rốt cuộc cậu chưa từng vào đại học, khả năng lớn nhất của cậu, cũng chính là đàn dương cầm. Chỉ là vô số nhà hàng, nhưng nhà hàng còn có dương cầm trợ hứng ít ỏi không có mấy, cho dù mấy nhà hàng xa hoa có, người ta cũng không thiếu người, cậu tìm đã lâu cũng chưa tìm được.

Ở Chu gia giả người mù cầm lâu như thế, tay đàn cũng có chút mới lạ, cậu lật nhạc phổ, phát hiện phía trên đều là mấy ca khúc lưu hành, cậu nghĩ nghĩ, liền đánh một khúc của Chopin 《 Ảo tưởng khúc quân hành 》.

Khúc nhạc này giống như tên của nó, thật sự là một khúc nhạc huyễn hoặc, khách bên cạnh vốn dĩ còn đang nói chuyện rôm rã, dần dần đều nhanh chóng bị tiếng đàn vui sướng hấp dẫn, Tôn Lại càng là ngây cả người, tay cầm di động quay Tiếu Dao, nhìn đôi bàn tay của cậu, hiện giờ phảng phất như biết ma thuật, rơi tự nhiên trên phím đàn. Cuối cùng tiếng đàn dần dần tan rã, Tôn Lại buông di động, la lên một tiếng: "Hay!"

Cậu ấy đi đầu vỗ tay, khách bên cạnh cũng cười vỗ theo vài cái. Tiếu Dao đã lâu không đàn dương cầm đàng hoàn, dương cầm, thứ này làm bạn cùng cậu lớn lên, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ luyện tập, phảng phất nháy mắt bổ sung vào sinh mệnh hiện giờ có chút trống trải của cậu. Cậu thật sự rất muốn lại đàn tiếp tục, chỉ là cậu lại có chút ngượng ngùng, liền từ chỗ ngồi đứng lên, đỏ mặt đi xuống, tới ngồi xuống ở bên cạnh Tôn Lại.

Bất quá cậu đỏ mặt không phải bởi vì thẹn thùng, mà là có chút hưng phấn.

Tôn Lại nói: "Nguyên lai anh đàn dương cầm tốt như vậy."

Tiếu Dao nói: "Trước kia học qua."

"Giỏi quá, anh ngồi xuống trước đàn dương cầm, cả người cảm giác đều thay đổi, đặc biệt...... Đặc biệt đứng đắn."

Tiếu Dao cười hỏi: "Anh ngày thường không đứng đắn sao?"

"Ai nha, em hình dung không chính xác, có thể là càng nghiêm túc?"

Thật sự là, từ nhỏ cậu học dương cầm, người trong nhà liền yêu cầu cậu phải có thái độ nghiêm túc, cậu không học dương cầm chỉ vì thú vui.

Hai người bọn họ lại ở nơi đó ngồi một hồi liền trở về. Cảm giác ngón tay tiếp xúc phím đàn cậu lại thật lâu không thể quên, lần này và lúc trước khúc hát cậu đàn cho dì Vương cảm xúc không giống nhau, cậu có sự mãnh liệt, muốn tiếp tục nguyện vọng đàn dương cầm.

Tôn Lại thích nói chuyện, buổi chiều thời điểm đi làm liền đem chuyện này nói lại cho bọn họ nghe. Bà chủ cười hỏi: "Cậu còn biết đàn dương cầm nha?"

"Đâu chỉ biết đàn," Tôn Lại nói, "Anh ấy còn đàn đặc biệt lợi hại."

"Có thể làm giáo viên không?" Bà chủ hỏi.

Tiếu Dao vội nói: "Làm giáo viên, cháu còn chưa đủ tư cách, cháu cũng chỉ tốt hơn một chút so với nghiệp dư."

Nói thật, tuy rằng cậu đàn rất tốt, nhưng tuổi còn nhỏ, chính mình còn phải đến học viện âm nhạc giáo học hỏi, chưa từng nghĩ tới muốn xuất sư.

"Không cần đặc biệt chuyên nghiệp nha," bà chủ nói, "Chị Trương lầu trên nhà bọn dì, con chị ấy đang la hét muốn học dương cầm đây, bất quá bây giờ ở Nam Thành học dương cầm quá đắt, người dạy bình thường một giờ cũng phải một hai trăm, nhà bọn họ muốn cho con học dương cầm, lại không muốn tiêu nhiều tiền như vậy. Cậu nếu có thể dạy, dì giới thiệu cậu qua đó, cậu lấy rẻ chút nha."

Tiếu Dao vô cùng dao động, nhưng cậu không coi như giáo viên, lại sợ dạy không thành con của người ta. Ông chủ vừa cùng Tôn Lại xếp bàn vừa nói: "Không có việc gì, con nhà nghèo, học cái này bất quá là bồi dưỡng một sở thích nghiệp dư, chị ấy là thấy trong trường học mấy đứa trẻ khác đều đang học đánh đàn vẽ tranh gì đó, cho nên đi theo thêm phần náo nhiệt. Dương cầm nào phải là thứ cho trẻ con mấy nhà như chúng ta học."

Tiếu Dao cảm thấy kiếm tiền là ở phía sau, bản thân có thể mượn cơ hội sờ sờ cầm, cũng là một chuyện tốt, liền nói: "Vậy cháu thử xem."

"Vậy cậu tính thu học phí ra sao, cho dì một số đại khái, để dì dễ bàn với chị Trương."

"Tùy tiện cho đi." Cậu sợ đòi nhiều, lại dọa người ta chạy mất.

Bà chủ nói: "Nếu như thế, dì giúp cháu tận lực tranh thủ nhiều chút, bất quá khẳng định không được nhiều như giáo viên dương cầm báo giá."

Tiếu Dao rất vui vẻ, cậu cảm thấy chính mình giống như nhiều thêm một con đường kiếm tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.