Tiếu Dao mới vừa trả Trần Ha Ha xong, đang trên đường trở về, đi bộ sắp kiệt sức, nhìn thấy một dãy số xa lạ gọi qua, cậu nhất thời thật đúng là không nghe ra là ai.
Vì thế cậu dựa vào tường bảo hộ nhà nào đó, thở phì phò hỏi: "Xin hỏi anh là......"
"Chu Hải Quyền."
Vừa nghe đến tên Chu Hải Quyền, cậu liền lập tức đứng thẳng, quả thực là phản xạ quán tính!
Bên kia Chu Hải Vinh quả thực chi lỗ tai nghe, bất quá âm thanh di động nhỏ, hắn cũng nghe không rõ ràng lắm Tiếu Dao ở đầu kia điện thoại đều nói gì đó, chỉ chốc lát Chu Hải Quyền tắt điện thoại, hắn vội hỏi: "Em ấy nói như thế nào, ở đâu a, khi nào trở về?"
"Sắp về đến nhà." Chu Hải Quyền bỏ điện thoại vào túi, liền lên lầu đi.
Chu Hải Vinh nói với dì Vương: "Tiếu Dao thế nhưng cố ý không nghe điện thoại của cháu!"
Dì Vương nhấp miệng cười: "Cậu không phải giỏi dỗ người khác lắm sao, xem cậu lần này có thể dỗ được hay không."
Chu Hải Vinh rất nhụt chí mà nói: "Khả năng lần này không dỗ nổi, Tiếu Dao em ấy thay đổi, lòng cứng hơn trước kia nhiều."
Dì Vương nghĩ thầm, còn không phải bị làm tổn thương đến cứng sao.
Bất quá bà vẫn là nhẹ nhàng mà nói: "Chân thành thì đến sắt đá cũng mòn, lòng người đều là thịt, cậu tốt với cậu ấy, cậu ấy khẳng định là có thể cảm nhận được."
Chu Hải Vinh nhặt ý chí chiến đấu lên: "Vậy cháu ra ngoài đón em ấy!"
Hắn nói liền chạy lên lầu thay quần áo, trang điểm soái khí tiêu sái mà đi ra cửa. Bên ngoài rất nóng, ra cửa chính là một cổ sóng nhiệt, sắc trời đã sắp tới đêm đen, đèn đường lại còn chưa sáng. Hắn đi dọc theo đường Tử đàn lộ đi xuống dưới, đi không đến mười phút, liền thấy được Tiếu Dao, đang đi lên trên.
*Cho ai quên thì biệt thự nhà anh Quyền chiếm cả ngọn đồi nhá. Cho nên mới là đi lên đi xuống.
"Tiếu Dao!" Hắn kêu lên, chạy qua như bay.
Tiếu Dao mồ hôi ướt đẫm, xuống núi dễ dàng lên núi khó, một đoạn đường Tử Đàn này, mùa hè đi thật là tra tấn người.
"Chu tiên sinh, chào."
Chu Hải Vinh đã quen xưng hô này, cười cười, bộ dáng rất ân cần. Đại khái nam nhân nhiều ít đều là có chút tiện, bản năng sẽ coi khinh thứ nhanh chóng có được, đối phương cự người ngàn dặm, ngược lại trong lòng ngứa nháy. Hắn duỗi tay lấy ba lô trên người Tiếu Dao qua, nói: "Em xem phía sau lưng đều ướt đẫm."
"Quá nóng." Tiếu Dao nói.
"Lần sau ra cửa, bảo tài xế đưa đón em." Chu Hải Vinh nói.
"Không cần, tôi như vậy coi như là rèn luyện thân thể." Cậu nhìn Chu Hải Vinh nói, Chu Hải Vinh lớn lên thập phần tuấn mỹ, màu da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, người cũng rất cao gầy, hiện giờ đang dùng biểu tình mê người nhất của hắn nhìn cậu.
"Tôi hôm nay tìm được một công việc," Tiếu Dao nói với Chu Hải Vinh, "Ngày mai bắt đầu đi làm, chỗ làm cách nơi này quá xa, cho nên tôi tính toán dọn về nhà tôi."
Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, ngay sau đó liền phản đối: "Anh không đồng ý!"
"Không cần anh đồng ý a," Tiếu Dao nói, "Tôi chỉ là nói một tiếng với anh, bất quá vẫn là phải cảm ơn anh mấy ngày này đã chăm sóc tôi."
Chu Hải Vinh có chút tức giận, vung balo lên vai: "Cho dù em phải đi, cũng chờ thân thể đều khỏe lại hết đi, cơ thể em yếu như vậy, còn muốn đi làm? Đi làm cái gì, tìm công việc cái gì?"
"Người phục vụ Quán ăn."
"Em làm sao có thể làm cái này?!"
"Tôi sao lại không thể làm cái này."
"Đối tượng của Chu Hải Vinh anh, đi ra ngoài bưng bàn cho người ta?"
"Anh coi thường sao?" Tiếu Dao nói, "Chỉ là tôi vốn dĩ chính là bồi bàn. Hai chúng ta vốn dĩ không phải người cùng đường, cho nên anh nói tôi trước kia cùng anh thế nào thế nào, tôi đều không tin."
"Em không tin nữa, cũng là sự thật a. Giấy hôn thú còn có thể làm giả sao? Người nhà anh, còn có thể liên hợp lại lừa em sao?" Chu Hải Vinh có chút kích động.
"Tôi cũng rất muốn biết chúng ta trước kia rốt cuộc là cái dạng gì," Tiếu Dao nói, "Chỉ là tôi hiện tại, thật sự một chút cũng không nhớ rõ."
Cậu nói kéo Chu Hải Vinh lại: "Anh nhìn tôi."
Chu Hải Vinh mặt hơi có chút âm trầm, quay đầu nhìn cậu, Tiếu Dao nhìn thẳng mắt hắn, cùng hắn nhìn nhau một hồi lâu, trên mặt còn treo một nụ cười như có như không.
Chu Hải Vinh chán ghét kiểu tươi cười này của cậu, bởi vì khách khí như vậy, xa cách, giống như hai người bọn họ thật sự chỉ là người xa lạ.
"Cho dù tôi là thật sự Tiếu Dao," cậu nói, "Chỉ là tôi thực thích cuộc sống như bây giờ, chuyện đã không nhớ rõ, tôi cũng hy vọng vĩnh viễn cũng không cần nhớ lại. Chu tiên sinh a, tôi hiện tại sống rất vui sướng, anh hy vọng tôi trở về làm Tiếu Dao muốn vì anh mà nhảy sông kia sao? Anh nói lúc tôi đứng trên mép thuyền, suy nghĩ cái gì?"
Chu Hải Vinh ngốc ngốc, quay đầu đi chỗ khác.
Lúc hắn ra ngoài còn xịt chút nước hoa, hiện giờ thân thể nóng, mùi hương phát ra mạnh, một cổ ấm hương, đắm chìm trong gió đêm chiều hôm ngày mùa hè, sau đó quanh quẩn trong hơi thở của Tiếu Dao.
Là nước hoa Đại địa nhàn nhạt, mùi hương gỗ, Tiếu Dao kỳ thật cũng không thích.
"Em nên biết, anh cũng không phải không yêu em......" Chu Hải Vinh nói.
Đại khái không phải thâm ái, nhưng cũng không phải là không yêu, đại khái giữa hai bên, cho nên tả hữu lắc lư, có đôi khi yêu nhiều, có đôi khi yêu ít.
"Anh cũng nên biết," Tiếu Dao cũng có chút thương cảm, nhưng ngữ khí nghiêm túc: "Khoảnh khắc tôi từ trên du thuyền nhảy xuống, mặc kệ là yêu anh, hay là Tiếu Dao anh yêu kia, đều đã chết."
Chu Hải Vinh liền không nói nữa.
Tiếu Dao nói chuyện cậu muốn dọn đi ở trên bàn cơm, thời điểm lời này nói ra, mọi người đều nhìnChu Hải Vinh, Chu Hải Vinh cười nói: "chô em ấy đi làm cách nhà mình xa, cho nên tạm thời muốn dọn về nhà của em ấy."
Chu Đồng không nói chuyện, dì Vương ở bên cạnh lẳng lặng mà đứng, Chu Hải Quyền lấy khăn ăn lau lau miệng, không nhìn Tiếu Dao, nói: "Cũng tốt."
Tiếu Dao là không nên ở nơi này, lúc anh từ dưới Nam Giang đi lên, ngồi trên thuyền cứu nạn, thời điểm trong lòng có một cổ một cổ không biết là thứ gì, ê ẩm trướng trướng cổ động lồng ngực anh, anh liền ý thức được.
Một buổi tối cuối cùng ở Chu gia, Tiếu Dao trong lòng rất nhiều cảm khái, trước đi phòng dì Vương cùng bà hàn huyên một hồi, ra ngoài, lại đi tìm Chu Hải Quyền.
Kết quả Chu Hải Quyền lại không ở trong phòng, cậu gõ cửa nửa ngày, cũng không ai đáp.
Cậu liền lên tầng thượng, quả nhiên thấy Chu Hải Quyền ở tầng cao nhất hóng gió, thân ảnh cao lớn đĩnh bạt, đứng bên cạnh lan can, nhìn nước sông ở phía nam.
"Thì ra anh ở chỗ này a." Tiếu Dao nói.
Chu Hải Quyền quay đầu lại nhìn cậu một cái, thuốc lá trong miệng lúc sáng lúc tối, hút một ngụm cuối cùng, liền dập thuốc đi, sau đó xoay người lại đối diện cậu.
"Tìm tôi?" Chu Hải Quyền hỏi.
Tiếu Dao kỳ thật cũng không biết muốn tìm Chu Hải Quyền nói cái gì, nhưng Chu Hải Quyền người này cũng không giống đại gia trưởng phong kiến lãnh khốc vô tình lại bảo thủ trước kia cậu nghĩ. Cậu tốt xấu cũng gọi anh cả mấy tháng, ở trong cùng một nhà, cùng nhau ăn cơm rất nhiều lần, phải đi, hình như cũng phải nói hai câu tạm biệt mới hợp nhân tình. Hơn nữa cậu mơ hồ nhớ rõ, người bơi về phía cậu dưới nước sông, hình như là Chu Hải Quyền.
Nếu là anh, đó là ân cứu mạng.
Trên đời này không có gì càng quý giá hơn sinh mệnh, bởi vậy cũng không có ân tình lớn hơn ân cứu mạng. Chỉ là này ân tình cậu lại không báo được, thậm chí không thể mở miệng cảm ơn, bởi vì cậu hiện tại, hẳn là tất cả đều không nhớ rõ.
Tiếu Dao đi đến bên cạnh anh, tay vịn lan can nói: "Tôi đi lên, là muốn đa tạ nhà các anh đã chiếu cố, tuy rằng chuyện quá khứ tôi đều không nhớ rõ, chính là......"
"Thật sự đều không nhớ rõ sao?" Chu Hải Quyền hỏi.
Tiếu Dao nhìn Chu Hải Quyền một cái, thấy Chu Hải Quyền nhìn chăm chú vào cậu, chính mình liền có chút chột dạ: "Có lẽ về sau sẽ nhớ tới." Cậu nói.
"Đều đã quên cũng tốt," Chu Hải Quyền nói, "Em tôi có chút chuyện làm sai, là tôi làm anh không dạy tốt. Nó mười mấy tuổi cha mẹ tôi đã qua đời, tôi cũng bận rộn công việc, nó trên cơ bản là tự mình lớn lên, bất quá tính tình nó tuy rằng có chút khuyết điểm, nhưng người không xấu, cậu đừng ghi hận nó."
Tiếu Dao lắc đầu: "Tôi đều đã không nhớ rõ."
Chu Hải Quyền liền cười nhẹ một tiếng, Tiếu Dao kỳ thật trong lòng còn có một câu, muốn nói với Chu Hải Quyền, nhưng cậu cảm thấy có chút làm ra vẻ, còn có chút không quá thích hợp, liền không lên tiếng. Quay đầu nhìn Chu Hải Quyền một cái, thấy được rõ ràng hình dáng sườn mặt của anh.
Cậu muốn nói với Chu Hải Quyền: "Anh hẳn là nên cười nhiều, anh cười rộ lên rất đẹp."
Tiếu Dao lúc đến mang theo một cái túi, một cái rương hành lý, lúc đi cũng là một cái túi, một cái rương hành lý. Chu Hải Vinh tự mình lái xe tiễn cậu, dì Vương bọn họ tiễn cậu đến cửa lớn. Tiếu Dao ngồi ở trong xe, mở cửa sổ xe vẫy vẫy tay với họ.
Kỳ thật vẫn là có chút cảm tình, Tiếu Dao nghĩ, cũng không biết về sau còn có thể nhìn thấy những người này hay không, có thể gặp vài lần. Xe dần dần đi xa Chu gia đại trạch, cửa sổ xe dần dần dâng lên che đi góc nghiêng của cậu, Chu Đồng thở ra một hơi, dì Vương vành mắt đỏ hồng, mà Chu Hải Quyền lại ánh mắt thâm trầm không nhìn thấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]