Khúc Diệp Thương do dự không biết có nên lấy không, Khúc Kinh Thiên đã nhịn không được tiến lên phía trước bóp chặt cổ nghĩa mẫu. “Khúc trang chủ…Khúc trang chủ ngài…” Tân khách bắt đầu tiến lên khuyên giải. Đáng tiếc Khúc Kinh Thiên đã không nghe lọt lời của bất cứ ai. “Các vị, đây là việc nhà của Khúc mỗ, không cần các vị hao tâm !”. “Nếu không phải ta nhất thời xúc động chuộc thân cho ngươi, ngươi có thể đứng đây không ? Ngươi chuyện tốt gì không làm, lại làm cho ta mất mặt ! Tống Diệc Nhu ! Mặt mũi Khúc gia đã bị cái thứ tạp chủng ngươi nhặt được làm mất sạch rồi !”. “Khúc Kinh Thiên ! Ngươi buông tay cho ta” Tôi trừng mắt với hắn. Mặt của nghĩa mẫu đã trắng bệch. “Đều tại ngươi ! Mộ Thiên Vẫn ! Lúc đó ta cũng không nên giữ ngươi lại đây ! Tại sao ngươi lại trở về, có phải nếu Khúc gia không có Tống Diệc Nhu ngươi cũng sẽ không trở lại không !”. “Khúc Kinh Thiên, đừng tưởng ta ngại ngươi là người có mặt mũi, thì ngươi có thể đối xử với người như vậy trước mặt ta”. Tôi lạnh lùng nhìn hắn. “Hừ, ta căn bản không dạy ngươi võ công Khúc gia, loại người như ngươi vốn dĩ không xứng học võ công Khúc gia ! Hai năm nay ngươi cũng chẳng ra tích sự gì ! Khúc Kinh Thiên ta sẽ sợ Mộ Thiên Vẫn nhỏ nhoi ngươi sao !”. Tôi trở cổ tay, nắm chặt kiếm trong tay. “Thiên Vẫn…đừng lo…cho ta…mau…đi…đi…” Nghĩa mẫu nói đứt quãng. “Hừ” Tôi lạnh lùng cười một tiếng. “Cha !” “Khúc trang chủ !” Mộ Dung Sở và Khúc Vô Loan mới chạy đến đồng thời la lên. “Cha ! Đừng đánh với Mộ Thiên Vẫn !” Khúc Vô Loan chạy đến thở không ra hơi nói. “Vô Loan câm miệng ! Ngươi cho rằng Khúc Kinh Thiên ta sợ ả sao !” “Cha ! Đừng đánh với cô ta ! Cô ta…” “Vô Loan ca ca ! Đừng cản cha !” Khúc Nghiên Nhi giữ y lại, “Để cha đánh, đánh chết Mộ Thiên Vẫn đi !” “Khúc trang chủ, tất cả đều là ta gây ra, đừng trách Thiên Vẫn !” Mộ Dung Sở khẩn trương đứng ra. Khúc Kinh Thiên ném nghĩa mẫu vào góc tường, đầu nghĩa mẫu đập vào tường, máu tuôn không ngừng. Người yếu ớt nói từng chữ : “Thiên Vẫn…ta không…không hối hận…thu nhận con…” Ánh mắt người cứ thế khép lại. “Khúc Kinh Thiên ta muốn ngươi đền mạng !” Tôi lạnh lùng xuất kiếm đâm về phía hắn. Trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ : giết chết hắn !. “Thiên Vẫn !” Mộ Dung Sở kinh hô. Kiếm của Khúc Kinh Thiên rất nhanh quét trả về phía tôi. Tôi xoay người tránh được, mau chóng áp sát hắn. Hắn không ngờ tôi có thể mau chóng tránh được một kiếm của hắn, tôi cười lạnh một tiếng dùng lực chém xuống đầu hắn ! “Keng !” Một trận va chạm giữa hai thanh kiếm vang vọng khắp Khúc trang ! Kiếm của tôi cách đầu Khúc Kinh Thiên chỉ vài li, Khúc Kinh Thiên tận lực dùng kiếm cản lại, trên thân hắn đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống. Cả đại đường im lặng như tờ. “Cha, cha không sao chứ !” Khúc Diệp Thương hoang mang nói. Tôi nhìn khắp đại đường, trên mặt mỗi người đều mang vẻ sợ hãi. Người có thể hạ gục Khúc Kinh Thiên chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi không có ai cả. Chu Lâm Phong và Mộ Dung Lệnh cũng còn phải cùng Khúc Kinh Thiên đánh gần bảy mươi chiêu mới dần dần phân rõ. Gian Tập Lũng lại không giống, y nhiều lắm chỉ có thể trong năm mươi chiêu khống chế Khúc Kinh Thiên. Mà tôi chỉ trong vòng một chiêu là đánh bại hắn. “Ta không sao…” Khúc Kinh Thiên nghiến răng, muốn dùng lực đẩy kiếm tôi ra. Tôi cười lạnh, nội công của hắn so với tôi giống như một trời một vực. “Cha, chịu thua đi, cha thắng không được đâu !” Khúc Vô Loan ở một bên nói. Khúc Kinh Thiên tức giận, gân xanh trên trán từng sợi nổi lên, hắn nặn ra mấy câu : “Muốn Khúc Kinh Thiên ta nhận thua trước mặt ả, không bao giờ !” Ánh mắt tôi rét lạnh, “Vậy ngươi chỉ có chết !” Tôi xoay kiếm, đâm tới bụng hắn ! Khúc Kinh Thiên kinh ngạc, vội vàng hạ kiếm xuống cản lại, hắn chắc hẳn cũng đã biết, đánh với tôi không thể công, chỉ có thể thủ. Nhưng đã quá muộn, kiếm của tôi đã cắm vào bụng hắn. Hắn đau đớn ôm bụng, máu theo kẽ tay hắn chầm chậm chảy xuống. “Cha, cha sao rồi !” “Lão gia người sao rồi !” Khúc Diệp Thương thất kinh, muốn chạy lại đỡ hắn. “Khúc Diệp Thương ngươi dám qua đây !” Tôi quét mắt qua y, y lập tức không động đậy, chỉ là khẩn trương nhìn Khúc Kinh Thiên. “Yên tâm, không chết được” Tôi nhẹ nhàng nói. “Có điều ta sẽ khiến cho ngươi không thể dùng võ công hại người nữa”. Tôi rút mạnh kiếm về, máu bắn ra rất nhiều, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương. Kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo sáng rực, tôi để lên tay hắn, cắt đứt gân tay Khúc Kinh Thiên. Khúc Kinh Thiên đau đớn thét lên một tiếng, ngã trên đất. “Mộ Thiên Vẫn ! Ngươi thật độc ác !” Khúc Diệp Thương hét lên. Tôi trừng mắt với y, “Ngươi mắng đi, ngươi còn không đáng để ta động thủ”. Tôi bắt lấy hai tay Khúc Kinh Thiên, hấp thụ hết nội lực của hắn. “Khúc Kinh Thiên, ngươi tự mình nhớ lấy, ngươi đã là một phế nhân, ta tha cho ngươi một mạng”. Tôi đi đến góc tường, ôm lấy thi thể nghĩa mẫu, quét mắt qua mọi người, nhìn thấy ánh Mộ Dung Sở nhìn tôi, không dám tin như thế, đau khổ như thế. Tôi không muốn quan tâm, mau chóng rời khỏi đó. Lăng Sở, anh lại nhìn thấy dáng vẻ này của em, có phải em lại khiến anh thất vọng không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]