Sớm nay thức dậy, tôi nhận được một phong thư từ Yên Trường Quốc. Tất nhiên là do Vân Ngọc – bạn thân chí cốt của tôi gửi đến. Đều đặn mỗi tháng một bức, đến nay đã bốn năm trời. Dù không được thường xuyên gặp gỡ, tình cảm vẫn được duy trì qua những cánh thư sẻ chia.
Chuyện tôi kể cho Vân Ngọc nghe thường là về Bảo Nhi hiếu động. Nó sắp bước vào cái tuổi, mà theo như tôi từng đọc trên báo khi còn ở thời hiện đại, gọi là “Khủng hoảng tuổi lên ba”. Tôi bảo thằng bé làm thế này, nó lại nhất định phải làm thế khác. Vân Ngọc không đồng tình với tôi thì chớ, lại còn khen Bảo nhi lém lỉnh, có chính kiến riêng. Cô ấy cũng mong có một tiểu bảo bối tinh nghịch như vậy cho vui cửa vui nhà. Nhưng mà cái duyên chưa tới…
Nói tới Vân Ngọc, cô ấy kết hôn cùng ngày với tôi cho tròn lời hứa. Chứ đại hôn thực sự, phải chờ về đến Yến Trường Quốc mới có thể tiến hành. Còn nhớ vào ngày thành thân, tôi đã hy vọng biết bao, được nhìn thấy bạn mình trong chiếc áo dài cưới do chính tay tôi thiết kế. Song cuối cùng, cô ấy lại không mặc. Vì chuyện đó, hôm sau tôi giận không thèm nói chuyện, khi cô ấy ghé qua Hoàng Liên cung chơi. Hỏi ra mới biết, Vân Ngọc không mặc là vì thái tử nói rằng: “Hoàng đế Đại Nam chắc chắn sẽ mặc hỷ phục màu vàng. Nàng mặc cái màu này đến đó, không khéo người ta còn tưởng nàng mới là thê tử của nam nhân kia thì sao”.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749421/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.