Hoàng cung Đại Nam
Trong thời gian diễn ra quốc tang, bá quan văn võ nghiêm cẩn quỳ trực linh đường. Họ bắt đầu có mặt từ giờ Thìn đến buổi chiều giờ Dậu mới dập đầu bái lạy, rồi nối gót nhau quay về phủ của mình. Lúc ở Tĩnh Hảo cung, ai nấy đều giữ vẻ mặt thương tiếc vô hạn, rất đúng với phong thái của bậc trung thần. Đến khi về nhà rồi, cả một đám người mới lộ rõ bản chất giả dối, có mấy ai thực lòng xót xa cho bậc đế vương đâu. Bọn họ vẫn cứ vô tư thưởng thức mỹ thực để nạp lại tinh lực, bởi còn phải duy trì thêm mấy ngày diễn trò cho đúng bổn phận bề tôi nữa chứ.
Hai ngày nhanh chóng qua đi, đến ngày cuối cùng của tang lễ, lão thừa tướng bỗng nhiên khởi xướng việc chép kinh siêu độ cho ngôi cửu ngũ. Lão bảo đế vương là đấng minh quân hiếm có trong lịch sử, là vị anh hùng vĩ đại trong lòng vạn dân. Thế nên, lão cảm thấy nghi lễ chỉ đơn thuần là ba ngày quỳ bái như vậy, thật không thỏa đáng với công đức vô lượng hoàng ân mang đến cho bách tính trăm họ. Mà những bài kinh cầu siêu của quan viên tự tay viết và góp lại, sẽ chính là lời cầu phúc để đế vương được thanh thản dưới suối vàng.
Đề xuất hợp tình hợp lý của lão được nhiều người ca ngợi hết lời, đúng là tấm gương sáng về lòng trung quân ái quốc. Chỉ có nội tâm lão mới biết, bản thân đã quá chán ngán cái cảnh quỳ đến mòn chân mỏi gối. Mượn cớ chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749408/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.