Linh hồn ôm gương mặt nhòe cay, lòng nặng nề lê từng bước khó nhọc, nối gót vị tiên nhân phía trước. Không phải cô không có thắc mắc vì sao người dẫn dắt linh hồn cô rời khỏi hồng trần lại chẳng phải là Hắc – Bạch vô thường mà lại phải nhọc lòng vị tiên nhân kia. Chỉ là lúc này đây tâm trạng rối bời, chết nghĩa là chết, ai dẫn lối thì có khác gì nhau đâu. Thế nên, cô cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu, thần trí chìm vào nỗi nhớ, vào bao kỷ niệm ngọt ngào với tất cả những người thân thương, gần gũi nhất của đời mình. Đi mãi một lúc lâu, khi thanh âm hiền từ của vị tiên nhân cất lên, cô biết mình đã đến nơi phải đến. Linh hồn suốt dọc đường rũ mắt bước đi trong vô thức, bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn tấm biển sừng sững trước mặt, ghi rõ dòng chữ “Thập Điện Diêm La”.
Cảm xúc hiện tại trở thành một mảng rối loạn, cô cong môi cười chua chát. Hóa ra khi con người quá mức thương tâm, nỗi xót xa vượt qua giới hạn là những giọt nước mắt, hóa thành điệu cười đắng ngắt. Cô máy móc nghe theo lời căn dặn của vị tiên nhân
- Đến nơi rồi! Con cứ chầm chậm đi theo ta. Khi đi ngang qua các vong hồn, họ có níu kéo, có gọi như thế nào cũng tuyệt đối không được trả lời. Chỉ có thể nói khi đối diện với Diêm vương thôi, có biết chưa?
- Vâng, con xin nghe.
Vị tiên nhân gật đầu hài lòng, quay sang nhìn cánh cổng đóng chặt thầm thì câu chú gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749401/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.