Ngồi trên cỗ xe ngựa, Trà Ngân không ngừng nghĩ về bức thư Vân Ngọc viết hôm qua:
“ Gửi Trà Ngân!
Tôi nghĩ lúc này, đoàn quân Đại Nam đang rất muốn nhanh chóng trở lại cố hương để giải quyết những vấn đề quan trọng sau chiến tranh. Yên Trường Quốc giờ đây cũng không khác gì đằng ấy cả, các binh sĩ cũng phải sớm quay về bẩm báo lên hoàng thượng. Nhưng tôi cũng vừa nhận được tin nghĩa phụ đi cùng người nào đó đến Đại Nam rồi mất tích. Lòng tôi đang nóng như lửa đốt, mà tôi lại không biết đường biết nẻo. Bà có thể đến gặp tôi, lấy một vài manh mối rồi lúc quay về nhờ hoàng đế Đại Nam dò tìm tin tức của ông ấy trước dùm tôi được không? Đợi Chí Viễn thu xếp chính sự ổn thỏa sẽ nhanh chóng đưa tôi đến gặp bà. Làm ơn giúp tôi, ngày mai không gặp không về”.
Ở thế giới này, Trà Ngân hiểu rõ hơn ai hết, ngoài mình là người bạn chí thân chí cốt ra, thì đối với Vân Ngọc vị nghĩa phụ kia có một vị trí không hề nhỏ. Lúc cô ấy xuyên không đến đây, bị tai nạn gãy chân giữa chốn rừng thiêng nước độc, nếu không có ông ấy, e rằng tính mạng của Vân Ngọc đã chẳng thể giữ được. Vị đại phu nọ đâu chỉ là ân nhân, tận tụy giúp người trong cơn nguy khốn, ông còn nhận bạn thân của cô làm nghĩa nữ. Dùng tình thương bao la che chở cho cô ấy, để cô ấy bớt phần cô đơn, buồn tủi khi nhớ gia đình. Nhìn thấy người gặp nạn, bản thân cô có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749385/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.