Phương Chí Viễn nhìn người con gái trước mặt thần thái tự tin, vẫn không cho lời nàng là đúng. Thành trì quan trọng như Yên Châu, sao có thể nói bỏ là bỏ. Mất thành rồi thì giăng lưới quân địch bằng cách nào? Hắn biết Vân Ngọc thông minh, nhưng chủ ý hiện tại chính là thất sách, hắn đâu thể chiều ý nàng, tán thành quyết định đầy nguy hiểm như vậy. Vì thế, hắn cương quyết từ chối nàng, lại nói thêm mấy câu thuyết phục nàng nên tránh đi nơi khác cho an toàn, đỡ khiến hắn phải lo lắng bất an:
- Ta biết nàng muốn chia sẻ gánh nặng cùng ta. Song, nàng là thân nữ nhi, mấy chuyện chinh chiến sa trường này, nàng không nắm rõ đâu. Mọi chuyện cứ để ta lo liệu, nàng không cần phải bận tâm. Ta nghĩ, nàng vẫn nên rời khỏi nơi này đến nơi ta thu xếp cho cha của nàng mới tốt. Như vậy, ta mới yên tâm tập trung toàn lực cho trận đánh.
- Huynh rõ ràng coi thường muội. Sao huynh không kiên nhẫn nghe muội phân tích rõ ràng rồi quyết định cũng không muộn hả?
- Thành Yên Châu được ví như trái tim của Yên Trường Quốc. Giao trái tim cho kẻ khác, chúng ta còn có thể sống được sao. Bé con à, muội còn ngây thơ lắm, không hiểu bày binh bố trận đâu. Chuyện quốc gia đại sự để cho nam nhân lo là được rồi. Ngoan nào!
- Ngoan! Ngoan! Ngoan! Ngoan cái đầu của huynh ấy. Muội nói lại lần nữa, muội đã trưởng thành, không phải bé con. Huynh ngồi xuống, nghe cho thật kỹ điều muội sắp nói đây nè.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749376/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.