Hãn huyết bảo mã đúng với danh xưng “Ngựa trời”, lướt đi nhanh như một cơn gió, bỏ xa cỗ xe ngựa chở Ngũ hoàng tử và lão đại phu, rất nhanh đã về tới căn biệt viện mà Phương Chí Viễn đã chuẩn bị trước đó cho cha con Vân Ngọc. Ngày hôm nay hắn không muốn về phủ thái tử, cũng không về biệt viện ở Thành đông. Vì nàng ở đây, hắn nhất định cũng phải ở lại một đêm cho phần nào dịu đi nỗi nhớ thương suốt mấy ngày vừa qua. Có nàng rồi, hắn bắt đầu có những mong ước về bữa cơm ấm áp, phu thê trao nhau anh mắt trìu mến, cùng gắp thức ăn cho nhau. Nàng hiện tại chưa được như hắn trông đợi nhưng hắn có lòng tin một ngày không xa, nàng sẽ cam tâm tình nguyện ở bên mình, chấp nhận giao cả trái tim nàng cho mình.
Vân Ngọc trở về sau chuyến đi dài trên yên ngựa, mồ hôi rịn ra âm ẩm cả áo. Chí Viễn ngồi sát vào lưng nàng, tất nhiên nhận ra điều này. Về đến nơi, hắn liền sai nha hoàn chuẩn bị nước nóng để nàng tắm rửa thoải mái một chút. Từ lúc biết thương một người, Chí Viễn bỗng trở nên đặc biệt tinh tế hơn. Trước kia có những điều vụn vặt như “lông gà vỏ tỏi”, hắn nhìn chút rồi thôi, chẳng hề lưu tâm. Nhưng còn hiện tại, nếu chuyện lướt qua mắt hắn, cảm thấy có lợi cho Vân Ngọc, hắn sẽ rất chú ý, để khi cần áp dụng cho nàng. Như lúc này đây, hắn dặn dò cung nữ hái ít hoa cúc rửa cho thật sạch rồi nấu chung với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749355/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.