Hoàng đế phiền lòng, không thể trút giận lên người vừa mới bị thương còn chưa khỏi, lại chẳng biết phát tiết vào đâu, giọng nặng nề ra lệnh:
- Người đâu, mang nước cam đổ hết cho trẫm
- Hoàng thượng, vì sao lại đổ đi. Như vậy là rất lãng phí.
- Nàng không thèm uống thì giữ lại có ích gì đâu. Để lại đây càng chướng mắt.
- Sao mà chướng được. Ngài có thể uống để tăng cường sức đề kháng cũng được mà. Nhưng trời đã chiều tối, chỉ nên uống với lượng vừa phải, nếu không lại bị mất ngủ vì đi tiểu đêm nhiều lần đó.
- Vậy… nàng không muốn uống cũng là vì điều này, phải không?
- Cũng không hẳn là vậy…
Đôi mắt ai kia sáng rỡ, mong chờ đáp áp khẳng định của nữ tử để chứng tỏ nàng không hề có ý ghét bỏ mình, lại nhận về một đáp án phủ định làm hắn phải xụ mặt buồn bã. Biểu cảm lúc này của đế vương bỗng lạ lẫm, sinh động, như thể đứa trẻ mong chờ được khen ngợi mà kết quả lại là thất vọng. Trà Ngân nhìn hắn như vậy không giấu được vẻ mặt vui vẻ, lại tiếp lời:
- Bẩm hoàng thượng, nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho nô tì từ chối uống nước cam là vì nô tì vừa mới bị thương, mà nước cam sẽ cản trở quá trình hồi phục, nặng là có thể dẫn đến viêm loét vết thương. Ngoài ra, nước cam cũng sẽ làm giảm bớt công dụng của dược trị thương nữa đấy
- Chính xác là chuyện này, không còn điều gì khác nữa sao?
- Chuyện khác là chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/749351/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.