Hai thiếu niên ngồi gần nhau. Một, đang xuôi dòng ký ức về với những thông tin đã từng lướt qua trên báo ở thế giới hiện đại. Một còn lại vẫn chìm trong thế giới tưởng tượng của riêng mình. Mãi một lúc sau, trong trí nhớ của Vân Ngọc gom lại được ba giải pháp, nhưng chỉ có thể chọn hai trong số đó để tiến hành hỗ trợ lẫn nhau. Phương án còn lại là dùng hóa chất diệt trừ, nhưng ở thời đại này là không khả thi. Hơn nữa, cho dù có tạo được thuốc phun thì tâm lý của người đã quen dùng thực phẩm tươi sạch, không hóa chất có sẵn trong vườn nhà như Vân Ngọc từ trước tới nay, sẽ không bao giờ chọn trừ khi đó là hành động bất khả kháng, không còn có giải pháp nào khác. Tìm được cách, vấn đề đau đầu tiếp theo là làm sao đủ nhân lực lẫn tài lực để sẵn sàng cho công tác ra quân tiêu diệt châu chấu. Cô gái nhỏ lắc đầu một cái, khẽ than:
- Cách thì ta đã có. Nhưng tìm đâu ra nhiều bạc để sử dụng cho khâu chuẩn bị. Ta chỉ là một người dân bình thường, làm sao mà đưa tin tới tai Hoàng thượng được. Chưa biết chừng ta chỉ vừa mới bẩm báo lên quan trên đã bị cho là bịa chuyện khoác lác, rồi trị tội ta một trận nữa thì khổ. Ngươi nói đúng, ta có tâm mà vô lực, muốn nói gì, làm gì cũng không phải dễ dàng. Đáng tiếc!
Khuôn mặt thanh thuần sạch sẽ đượm nét buồn bã, không có vẻ gì là nói bừa khoe khoang khi bảo rằng mình đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/255483/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.