Mỹ nam tử mang vẻ mặt như một oán phụ dần tiến về y quán, hắng giọng cắt ngang cuộc chuyện trò vui vẻ của hai người trước mặt. Mà thực ra chỉ có mình Phương Chí Viễn nghĩ vậy, chứ thật ra Vân Ngọc chỉ là nở nụ cười niềm nở của người mới vừa nhận được giúp đỡ của người khác thôi. Hắn xuất hiện, liền quay sang Ngũ hoàng tử nói, trong chất giọng chua chua mà bản thân cũng không phát hiện:
- Ngũ đệ, thật trùng hợp. Hôm nay lại có nhã hứng đi dạo kinh thành nữa hay sao. Có phải lại vừa mắt mỹ nhân nào nữa không vậy. Ta nói đệ nghe, đừng suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Lỡ mà trêu nhầm bông hoa đã có chủ thì lại mang rắc rối vào người đấy.
- Thái... à, đại ca. Huynh nói oan cho đệ rồi. Không phải là đệ bị ốm nên mới ghé y quán bắt mạch, mua thuốc hay sao. Mà mỹ nhân huynh nói là ai vậy. Ở y quán này cũng có mỹ nhân sao. Đệ còn chưa có thấy qua, xem ra vẫn nên đau đầu mệt mỏi thường xuyên để còn đến đây ngắm mỹ nhân cho tinh thần phấn chấn lại mới được.
Vừa nói Ngũ hoàng tử vừa đánh mắt về thân ảnh bé nhỏ bên cạnh. Cái điệu bộ thường ngày bỡn cợt, thái tử nhìn đã quen mắt, nhưng sao lần này lời của đệ ấy nói như có ám chỉ điều gì. Còn Vân Ngọc nghe cuộc nói chuyện của hai người thì đoán biết có quan hệ họ hàng với nhau, cô cũng không tiện đứng đây cản trở họ, liền cáo từ cả hai người:
- Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/255480/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.