Cô gái trẻ lau mặt gạt lệ, xốc vác lại tinh thần, cố gắng làm cho mình trông bình thường trở lại trước khi quay về nhà. Thật may là thời cổ đại áo quần rộng rãi, kín đáo có thể che giấu được những vết hồng ngân thô bạo do tên đốn mạt kia gây nên. Nếu không, nghĩa phụ biết được chắc chắn sẽ đau lòng hoặc để ai khác nhìn thấy sẽ làm ông ấy mất mặt chẳng dám nhìn ai. Vân Ngọc nghĩ vậy, cũng bớt chút lo lắng, chỉnh trang lại một tí rồi mới yên tâm cất bước.
Trong nhà, nghĩa phụ hiền từ với mâm cơm giản đơn đang đợi sẵn. Cô bày ra vẻ mặt nũng nịu, trách móc vài câu:
- Nghĩa phụ, con đã nói với người rồi, việc nấu nướng cứ để con làm cho. Người lớn tuổi, đừng gắng sức quá mà mỏi mệt. Vậy mà người không chịu nghe con gì cả. Con cảm thấy buồn phiền lắm nghĩa phụ có biết không?
Lão đại phu nhìn nữ nhi hiếu tâm, lòng vui vẻ không gì tả hết. Vốn nghĩ vận mệnh một đường đã định là sẽ cô đơn, chuyện thê nhi xa tầm với, vậy mà Trời cao có mắt, không bạc đãi mình, bỗng dưng ban cho một nữ nhi ngoan ngoãn, lại thông minh hiểu chuyện như vầy. Vốn y thuật cả đời không còn lo bị đứt đoạn, lại còn cho ông hy vọng ngọt ngào được bồng bế ngoại tôn lúc xế chiều. Thật quá đỗi hạnh phúc!
Cảm xúc ông lâng lâng không nhìn thấy một giọt buồn nho nhỏ vẫn còn sót lại trong mắt nữ nhi. Ông nhẹ giọng trấn an:
- Thôi được rồi, ta nhường việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-khong-la-ban-hay-doi-thu/255465/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.