"Công chúa, có ai không mau cứu công chúa."
Tôi bị trượt ngã xuống biển khi đang đi du lịch cùng ba mẹ, tôi lại không biết bơi, trong lúc vùng vẫy trong làn nước lạnh buốt lại nghe tiếng kêu cứu, không phải muốn cứu tôi mà cứu công chúa nào đó.
Cho đến khi ý thức của tôi dần dần mất đi, nước đã tràn vào khí quản khiến tôi không tài nào thở được.
Tôi cảm giác có ai đó nắm lấy eo tôi, bàn tay rất chắc chắn, tôi mơ màng muốn hé mắt nhìn người đang cứu tôi nhưng bất lực, tôi chỉ có thể cảm nhận là một người đàn ông mà thôi.
Năm nay tôi đã gần 30t rồi, vẫn chưa có mối nào có thể khiến tôi muốn tiến đến hôn nhân. Gia đình tôi, bạn bè tôi đều hối thúc… nhưng bà cô già như tôi cảm thấy độc thân cũng không có gì không tốt.
Lúc tôi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là một cô gái rất trẻ, tóc búi hai bên, mặc trang phục ngày xưa. Nhìn thấy tôi tỉnh lại, cô gái liền khóc òa lên.
"Công chúa, người làm Tiểu Mãn sợ đến đau tim."
Công chúa - cô gái này gọi tôi - một bà cô già là công chúa.
"Công chúa, là Tô tiểu thư đã đẩy công chúa xuống hồ… chỉ cần công chúa báo với Tướng quân, ngài ấy sẽ lấy lại công bằng cho người."
Tôi ngây ngô nhìn xung quanh xem có cái máy quay phim nào không, rồi nhìn sự chân thật trên người Tiểu Mãn liền oai oán than trời - vậy mà đã xuyên rồi.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-gian-de-gap-tan-lang-nhu-y/2963944/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.