Thoáng chốc, cũng đến ngày Tướng phủ hoa đèn giăng ngập lối chuẩn bị rước tân nương cho Trương Tử Ngôn.
Từ ngày đó, tôi và hắn cũng không gặp mặt.
Tôi đợi từng ngày để rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống bình dị chốn nhân gian.
Rất đông người đến chúc mừng, có lẽ việc này cũng rất đỗi bình thường nên bọn họ cũng không nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương, có người còn chúc mừng tôi có thêm chị em để gánh vác chuyện tề gia trong phủ.
"Mỹ Nhi, muội có khỏe không?"
Tôi đang đứng ở hoa viên, tránh đi sự ồn ào ở nhà chính, cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng không muốn nhìn thấy.
Tôi cũng thật ích kỉ.
Tiểu Mãn đứng phía sau nói nhỏ:"Là Tứ Hoàng Tử Triệu Tương… ca ca của người."
"Tứ ca, muội vẫn khỏe."
Tôi đáp.
"Từ ngày muội xuất giá cũng không quay về Hoàng cung thăm Thuận Phi Nương Nương, người cũng nhiều lần nhắc đến muội."
"Muội cũng rất nhớ người, chỉ là trong ngoài Tướng phủ có nhiều việc, muội sẽ đến thăm người sớm nhất."
"Được, ta sẽ báo với nương nương để người vui. Chúng ta mau quay vào trong, sắp đến giờ bái đường rồi."
"Huynh cứ vào trước… muội sẽ vào sau?"
Triệu Tương nhìn tôi rồi cũng không hỏi gì mà quay lưng rời đi.
"Công chúa, ngày xưa Tứ hoàng tử và Tướng quân là bạn đồng môn cùng học chữ luyện võ công nên rất thân thiết. Còn người và hoàng tử thì không có chút thân thiết nào… ngày xưa ngài ấy còn hay ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-gian-de-gap-tan-lang-nhu-y/2963919/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.