Khi tôi tỉnh lại thì Tiểu Mãn đang ngồi bên cạnh, tôi muốn ngồi dậy để xem con bé có bị thương không nhưng trên vai tôi truyền xuống một cơn đau đớn. Tôi nhớ rồi, lúc tôi còn chưa kịp đặt con dao vào cổ uy hiếp hắn thì đã bị ai đó từ phía sau đánh ngất.
Tôi và hắn đã có một bức tường phòng bị lẫn nhau rất lớn, hiện tại hắn lại nghĩ tôi muốn bỏ trốn cùng Tô Tử Khiêm càng khiến khoảng cách của tôi và hắn càng lớn hơn.
Thấy Tiểu Mãn đang ngủ nên tôi cũng không muốn động, con bé còn có thể ngồi đây ngủ có lẽ đã không sao rồi. Kể từ khi tôi xuyên vào cái thân thể này, con bé là người luôn bên cạnh tôi nên từ lâu tôi đã xem Tiểu Mãn giống như cô em gái nhỏ, em gái thì tất nhiên là để yêu thương.
"Công chúa, người tỉnh rồi… sao lại không gọi nô tỳ." - Tiểu Mãn tỉnh giấc, đôi mắt luôn lo lắng cho tôi.
"Tiểu Mãn, muội còn đau không?"
Tiểu Mãn lắc đầu:"Không đau, nô tỳ chỉ bị đánh hơn mười trượng là đã được tướng quân tha cho để quay về hầu hạ công chúa."
Tôi gật đầu, xem ra lúc tôi ngất đi thì hắn cũng tha cho con bé… không sao là tốt, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Mãn, ta khát quá."
Đêm qua tôi vừa khóc vừa gào thét cầu xin Trương Tử Ngôn tha cho Tiểu Mãn nên lúc này đã cảm giác mất nước, môi tôi khô khốc như muốn nứt ra.
Tiểu Mãn nhanh chóng đứng lên đi lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thoi-gian-de-gap-tan-lang-nhu-y/2963890/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.