Tiếng kêu nhập thành của man di, tiếng khóc bén nhọn của nữ nhân và trẻ nhỏ, ban đêm đặc biệt chói tai.
Ánh lửa đang lan rộng khắp nơi này, như thể máu đang uốn lượn trên vùng đất này.
Tuyết vẫn rơi lả tả như trước, gió bắc lạnh lẽo thấm vào trong xương cốt.
Những tiếng khóc rống bên tai trùng khớp với tiếng khóc của cả nhà Yến gia bị giết tịch thu tài sản, khóe miệng Yến Minh Qua mím thành một đường thẳng lạnh như băng. Hắn từng bước bước vào đêm tối vô biên, giống như một con sói cô độc hành tẩu trên lãnh thổ tây bắc.
Phùng Nghiên nhìn bóng lưng cao ngạo của Yến Minh Qua, thê lương cười to vài tiếng: “Yến Hành, ngươi có khí phách!”
Không ai trả lời ông ta, mỗi người đều đang cuốn gói hốt hoảng chạy trối chết, trên mặt đất thỉnh thoảng có trang sức trâm vàng, đồ vật bằng vàng ngọc trong bao đồ của tỳ nữ gã sai vặt rơi ra.
Xa xa có một nữ nhân xinh đẹp mặc áo lụa đỏ, vẻ mặt kinh hoảng chạy tới: “Đây là chuyện gì xảy ra vậy?”
Một tỳ nữ đụng phải nàng ta ngã ngồi xuống đất, nhưng cũng không thấy xin lỗi, nhặt bao đồ mình đã đánh rơi rồi bỏ chạy.
Triệu thị nhìn trâm cài vàng rơi ra từ trong bao đồ kia, tức giận không thể kìm lòng được, một cái tát liền giơ lên: “Ngươi tiểu đề tử này, lại dám trộm đồ của ta!"
Ai ngờ tỳ tử ngày thường luôn luôn ngoan ngoãn chuyển tay liền tát trở về.
Triệu thị bị choáng ngợp, trơ mắt nhìn tỳ nữ xách bao đồ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/4534164/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.