Yến Minh Qua trầm mặc một giây, mới đem cái túi bạc kia ném cho Lâm Sơ.
Lâm Sơ dùng hai tay tiếp lấy, cảm thụ được phân lượng nặng trịch của túi bạc, trong lòng còn có vài phần khác thường, Yến Minh Qua cứ như vậy yên tâm giao bạc cho nàng? Bất quá nhớ tới hắn còn phải dựa vào chính mình giúp hắn chạy ra ngoài, đáy lòng Lâm Sơ cũng trở lại bình thường.
Yo... Không đúng!
Lâm Sơ nhìn Yến Minh Qua cầm cung huyền thiết sải bước đi tới, sắc mặt trong nháy mắt liền đen.
Người này làm sao có bộ dáng gầy yếu nửa điểm không xuống giường?
"Đem bó tiễn Nhạn Linh ở phía sau cửa mang tới đây." Yến Minh Qua trầm giọng phân phó, lời tự nhiên là nói với Lâm Sơ.
Trong nháy mắt Lâm Sơ liền ném chuyện hắn không thể đi lại ra sau đầu, đem bạc bỏ vào trong ngực, chạy đến phía sau cửa lấy ra một bó tiễn Nhạn Linh kia, xuyên thấu qua khe cửa, Lâm Sơ có thể nhìn thấy một sân đầy quan binh đang kéo dây cung.
Nàng chạy tới đưa một bó tiễn cho Yến Minh Qua, trên mặt một mảnh sầu lo: “Tướng công, bên ngoài quan binh quá nhiều, ít nhất cũng có hai ba mươi người..."
Nàng biết Yến Minh Qua võ công cao cường, nhưng hai tay khó địch bốn tay, huống chi là mưa tên đầy trời... Đến lúc đó trực tiếp bắn bọn họ thành cái sàng!
Khuôn mặt của Yến Minh Qua lạnh lùng, không nói gì.
Ánh mắt Lâm Sơ vừa chuyển, rơi xuống trên người Giang Vãn Tuyết.
Từ lúc ban đầu tê tâm liệt phế khóc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien/4534144/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.