Chương trước
Chương sau
Trong khi Na Tân đang nói chuyện ở đầu dây bên kia, Diêu Hi đã cầm bút ghi lại những lời cậu nói.

Lần trước không nghe lời Na Tân, Diêu Hi đã ăn thiệt thòi nặng. Lần này, Diêu Hi hoàn toàn xem lời của Na Tân thành thánh chỉ.

Anh đã quên mất, Na Tân cũng là một tên đàn ông chưa từng yêu đương, chẳng mảy may có chút kinh nghiệm hẹn hò!

"Còn gì nữa, cậu nói tiếp đi!" Diêu Hi hỏi.

Na Tân ở đầu dây bên kia nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: "Còn nhiều nữa, nhưng tôi không nghĩ được. Diêu tổng, anh với phu nhân ngày đêm chung đụng, thường ngày cô ấy thích ăn cái gì, thích xem bộ phim nào, có sở thích gì, anh phải để ý nhiều lên. Anh có thể đi lấy lòng Bặc Mạn, tôi cảm thấy Bặc Mạn nhất định vô cùng hiểu rõ phu nhân. Những chuyện này, anh có thể đi hỏi cô ấy."

Diêu Hi gật đầu: "Được được được, Na Tân, cậu làm rất tốt, tôi sẽ tăng lương cho cậu."

Sau khi Na Tân phân tích xong chuyện này, liền bắt đầu phân tích các vấn đề về công việc cho Diêu Hi.

Trong nội bộ Hoa Trọng TV, Ôn Hoa Luân cho là đã xử lý sạch sẽ tất cả người của Diêu Hi rồi, trên thực tế, vẫn còn rất nhiều người mật báo tin tức cho Diêu Hi.

Những người bị Ôn Hoa Luân cách chức, đã được Diêu Hi cử ra ngoài đi du lịch bằng công quỹ, trong khoảng thời gian này, cũng lục tục nhanh chóng quay về.

Đợi nhóm người này đều quay lại, thời cơ vừa chín muồi, Diêu Hi sẽ trở về.

Hiện giờ việc Diêu Hi cần làm là sai cấp dưới xúi giục Ôn Hoa Luân lấy ra tài sản của mình tham dự việc đầu tư.

Chỉ cần Ôn Hoa Luân dám đầu tư, Diêu Hi nhất định sẽ khiến hắn ta lỗ sạch vốn.

Vì thế bây giờ, Diêu Hi hoàn toàn không gấp gáp quay về thành phố B, khoảng thời gian này, anh phải thời thời khắc khắc ở lại bên cạnh Dư Hoàn, đợi cô tha thứ.

Bộ phim này của Dư Hoàn, còn có nửa tháng nữa là đóng máy.

Thời gian quay phim tổng cộng không tới hai tháng, trong lúc này, bất kể Diệp Nhất Luân có lấy lòng Dư Hoàn như thế nào, Dư Hoàn đều cơ hồ không có ý muốn ở bên anh.

Thực ra Diệp Nhất Luân cũng có chút nản lòng, anh biết bản thân có lẽ không có cơ hội, lại không cam lòng từ bỏ. Chỉ đành tẩy não bản thân mỗi ngày, anh cho rằng cứ âm thầm canh giữ, chịu đựng cho đến ngày Dư Hoàn và Diêu Hi ly hôn.

Trước đây, anh không thể giữ lấy cô, nhìn thấy Dư Hoàn và Khâu Diệc Phong ở bên nhau, anh vô cùng đau lòng mà rời đi.

Nếu như khi đó anh vẫn tiếp tục canh chừng, chịu đựng cho đến lúc Dư Hoàn và Khâu Diệc Phong chia tay, có lẽ sẽ chẳng có chuyện của Diêu Hi nữa.

Dù rằng hiện tại Dư Hoàn và Bặc Mạn đã trong tối ngoài sáng nhắc nhở anh n lần, nhưng Diệp Nhất Luân vẫn không định từ bỏ.

Còn về chuyện mắt của Diêu Hi đã hồi phục, bởi vì Diêu Hi còn phải đối phó với Ôn Hoa Luân, cho nên khoảng thời gian này Dư Hoàn vẫn luôn phối hợp với anh.



Ngay cả Bặc Mạn cô cũng không nói chuyện Diêu tiên sinh nhà cô đã hồi phục cho cô ấy.

Bặc Mạn còn khá chu đáo, khoảng thời gian này vẫn hay đưa đồ bổ và trái cây cho Diêu Hi, sợ Diêu Hi ở nhà sống không tốt.

Quả thực gần đây Diêu Hi sống không thoải mái như trước, mỗi ngày đều phải thức dậy làm bữa sáng cho Dư Hoàn, nếu như buổi tối cô về nhà ăn cơm, Diêu Hi ít nhất sẽ làm 4 món mặn 1 món canh.

Nếu như ban ngày Dư Hoàn có cảnh đánh nhau, Diêu Hi sẽ tiếp tục xoa bóp cho cô đến khi cô thiếp đi.

Diêu Hi hầu hạ cô như thế mỗi ngày, cho đến khi Dư Hoàn đóng máy.

Đêm trước tiệc đóng máy, Diêu Hi đã rất tinh ý giúp Dư Hoàn thu dọn hành lý xong xuôi.

Ngày đó sau khi kết thúc công việc trở về nhà, Dư Hoàn liền trông thấy vali chất đống trên mặt đất.

Cô nhíu mày: "Anh gấp rút thu dọn hành lý như vậy để làm gì? Tối mai quay về rồi dọn cũng vậy mà. Với lại anh dọn hết quần áo và đồ trang điểm của tôi rồi, lỡ như ngày mai tôi cần dùng thì sao?"

Diêu Hi làm việc vô cùng tỉ mỉ có trật tự, anh mau chóng nói với Dư Hoàn bên trong cái vali nào đựng quần áo, cái nào đựng mặt nạ dưỡng da.

Sau đó còn nói với Dư Hoàn: "Đồ ngày mai em cần mặc đều ở trong tủ quần áo, những cái thu dọn lại ở đây đều là những bộ gần đây em không mặc. Hơn nữa đồ trang điểm và mĩ phẩm em cần dùng anh không xếp vào đây. Bà xã không tin thì đi xem thử đi."

Quả nhiên, Diêu Hi vô cùng quen thuộc với mĩ phẩm, đồ dùng cá nhân hay thậm chí đồ trang điểm mà cô cần dùng mỗi ngày.

Ngay cả nội y mà cô thường mặc, Diêu Hi đều giúp cô thu dọn đâu ra đó.

Cô thị sát một vòng, hoàn toàn không bới móc được gì.

"Được rồi, anh vất vả rồi." Dư Hoàn ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói.

Diêu Hi cười cười: "Bà xã hài lòng là được. Chỉ là anh nghĩ sớm soạn ra hết, đợi chúng ta quay về thành phố B thì có thể trực tiếp cầm đi luôn."

Nói xong lời này, Diêu Hi nhanh chóng pha cho Dư Hoàn một ly trà bưởi mật ong, đưa đến trước mặt cô nhỏ giọng hỏi: "Bà xã, lần này sau khi về thành phố B, em định sống ở đâu?"

Dư Hoàn uống ngụm trà nóng, đầu óc có hơi rỗng tuếch, không hiểu lắm anh đang có ý gì.

"Hửm? Cái gì mà sống ở đâu?"

Diêu Hi lúc này mới thật cẩn thận hỏi: "Chúng ta chắc chắn sẽ quay về nhà ở đúng không?"

Dư Hoàn chớp chớp đôi mắt, xem như hiểu được anh hỏi cái gì.

Dư Hoàn suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: "Tôi xem lại đã. Nếu không thì về biệt thự của tôi ở cũng được, ở bên đó thanh tĩnh. Cách công ty giải trí Hoa Hạ cũng gần, tôi mà muốn gặp đạo diễn Hoa thì lái xe nửa tiếng là tới."

Diêu Hi mau chóng đáp: "Không được đâu bà xã. Em có xem qua vụ giết người mấy ngày trước ở thành phố B chưa, một nhà năm người, cũng bởi vì ở biệt thự độc lập mà bị giết toàn bộ. Tiểu khu kia của chúng ta an ninh nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra chuyện này đâu."

Dư Hoàn lắc đầu: "Không đâu, biệt thự kia của tôi cũng có quản lý tài sản, rất an toàn."

Dư Hoàn vốn muốn nói, có phải anh vẫn chưa qua đó lần nào đúng không, anh cũng có thể qua đó ở.

Ai biết Diêu Hi hiểu lầm ý của Dư Hoàn, anh cho rằng sau khi cô quay trở về liền muốn phân nhà ở với anh.

Anh nửa ngồi xổm trước mặt Dư Hoàn, luôn miệng giải thích với cô: "Bà xã, chúng ta không thể sống riêng được, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng mất. Nếu như em ra ngoài ở, anh sẽ cảm thấy em muốn vứt bỏ anh, muốn ly hôn với anh."

Hiện tại Dư Hoàn quả thực không nghĩ đến mức ly hôn.

Nghe Diêu Hi nói như thế, cô lắc đầu: "Không đâu, tạm thời không nghĩ đến chuyện ly hôn."

Diêu Hi gấp lên: "Tạm thời ư... bà xã, sau này cũng không được ly hôn với anh. Cứ cho là em không thương tiếc anh đi, em cũng phải suy nghĩ cho bản thân mình chứ. Lỡ mà ly hôn, nói ra ngoài em chính là người phụ nữ một đời chồng rồi."



Dư Hoàn xua tay: "Sẽ không đâu, bây giờ không phải xã hội phong kiến, làm gì còn kiểu nói đó nữa."

Sắc mặt Diêu Hi trắng bệch: "Bà xã, em thực sự nghĩ đến việc ly hôn với anh sao? Có phải gần đây có chỗ nào anh làm không đủ tốt không? Em cứ nói ra đi, anh sửa!"

Dư Hoàn cảm thấy, dạo này Diêu Hi niềm nở ân cần quá, một hai ngày còn được, cứ tiếp tục như thế, cô lo lắng sớm muộn gì Diêu Hi cũng sẽ mệt mỏi.

Trước tiên đừng nói Diêu Hi có mệt hay không, cô đã có hơi mệt rồi.

Cô không quá thích kiểu chung sống này.

Hơn nữa ngay cả trước kia lúc cô chăm sóc Diêu Hi, cũng không đến mức như Diêu Hi bây giờ.

Cô nhanh chóng đỡ Diêu Hi dậy, ra hiệu cho anh ngồi đối diện mình, thở dài: "Không, dạo này anh đã làm rất tốt, ngày thường anh nên như thế nào thì cứ như thế đó, không cần phải dậy thật sớm làm bữa sáng cho tôi, tôi ăn bữa sáng của Bặc Mạn mua qua cũng được. Cũng không cần ngày ngày mát xa cho tôi, tuy rằng như vậy rất thoải mát, nhưng tôi cảm thấy anh không cần phải như thế."

Diêu Hi vẫn có hơi căng thẳng: "Bà xã, anh lo em vẫn còn giận anh."

Dư Hoàn nghĩ nghĩ, thở dài: "Lúc vừa mới biết quả thực có tức giận, nhưng không đến nỗi giận lâu như thế, tôi không phải người có lòng dạ hẹp hòi. Tôi cảm thấy anh chắc chắn có rất nhiều việc phải làm, anh quản lý nhiều công ty vậy mà, anh còn phải điều tra chân tướng vụ việc năm đó của em gái nữa. Anh tự đi làm việc của mình là được rồi, hình thức chung sống của hai chúng ta không cần thiết phải thế này đâu."

Diêu Hi bĩu môi, chưa yên tâm: "Vậy bà xã, em có thể nào đáp ứng với anh, sau khi em đóng máy quay trở lại thành phố B vẫn sẽ cùng anh sống chung không. Em tuyệt đối đừng tự mình chuyển ra ngoài sống một mình, cũng đừng chơi trò mất tích với anh. Em không biết đâu, gần đây anh rất sợ hãi, anh sợ rằng nếu anh không trông coi em, em sẽ chạy mất dạng."

Dư Hoàn sửng sốt, cả nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.

Cô đột nhiên nhớ tới lời của Bặc Mạn, Bặc Mạn vẫn luôn tin rằng, Diêu Hi đối với cô là thật lòng.

Khoảng thời gian này, thật ra cô cũng đã quen với cuộc sống có Diêu Hi ở bên cạnh.

Nếu như thực sự cùng anh tách ra, cô có chút không nỡ.

"Anh... thực sự sợ tôi rời đi sao?" Dư Hoàn ngơ ngác hỏi.

Diêu Hi ra sức gật đầu, sau đó nắm chặt lấy tay Dư Hoàn: "Bà xã, anh vô cùng lo em sẽ tức giận với anh, vô cùng lo em sẽ rời bỏ anh, chỉ cần em không rời đi, em muốn anh làm gì cũng được. Em đừng li hôn, cũng đừng ra ở riêng có được không?"

Trời xui đất khiến, Dư Hoàn đột nhiên mỉm cười, gật đầu: "Được rồi."

Tối hôm trước lúc ngủ, Dư Hoàn vẫn không dẹp đi cái gối chặn giữa giường, nhưng trước khi say giấc, cô đặc biệt dặn dò Diêu Hi: "Ngày mai anh không cần phải dậy làm bữa sáng cho tôi nữa, ngày nào cũng dậy nấu cháo như thế rất vất vả. Anh ngủ nhiều hơn chút, tôi ăn sáng ở quán ăn bên cạnh đoàn làm phim cũng được."

Dù cho Dư Hoàn đã dặn dò rất kĩ, nhưng Diêu Hi vẫn thức dậy làm đồ ăn sáng cho cô, buổi sáng hôm nay là cháo nếp cẩm, hầu như mỗi ngày Diêu Hi đều đổi đa dạng cách nấu cháo cho cô.

Nói Dư Hoàn không cảm động là giả, trước khi ra cửa, cô vẫn nhắc nhở: "Anh không cần thu dọn đồ đạc sớm như thế, sáng nay có thể sẽ phải quay bổ sung thêm một hai cảnh nữa, đợi buổi tối tiệc đóng máy kết thúc tôi quay về cùng anh dọn dẹp, ngày mai chúng ta mới đi."

Diêu Hi gật đầu: "Được, vậy bà xã về sớm nhé. Anh không đi cùng em được rồi, anh lo tin mắt anh đã khỏi bị Ôn Hoa Luân biết được."

Dư Hoàn cười gật đầu.

Thay giày xong, Diêu Hi còn túm lấy Dư Hoàn, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Nụ hôn này khiến Dư Hoàn ngẩn ngơ rất lâu.

Ngay cả khi quay cảnh bổ sung kia, ánh mắt cô nhìn về phía Dương Hàm cũng mang theo mấy phần dịu dàng.

Sau này, chính ánh mắt này trở thành cảnh quay nổi tiếng của bộ phim.

Rất nhiều người nói rằng, thực ra hai nữ chính mới là chân ái của nhau!

Tất nhiên, đây đều là chuyện sau này.



Vì tối đó là tiệc đóng máy, mấy nhà đầu tư cũng có mặt.

Dư Hoàn còn gặp được mẹ của Diệp Nhất Luân và ba của Dương Hàm ở buổi tiệc, cả Ôn Hoa Luân người đã lâu không xuất hiện.

Mẹ của Diệp Nhất Luân biết chuyện con trai thích Dư Hoàn, bà túm lấy Dư Hoàn nói chuyện một lúc, nhưng cô câu nào cũng không rời chuyện mình đã kết hôn, mẹ Diệp Nhất Luân bèn cố tình kéo anh vào một góc nói: "Con trai, Dư Hoàn này con người rất tốt, dịu dàng hào phóng, cũng rất xinh đẹp. Nhưng người ta đã kết hôn rồi, mẹ thấy con vẫn nên tìm người khác thôi. Mẹ thấy con bé Dương Hàm cũng không tồi."

Diệp Nhất Luân nghe mẹ ruột cũng khuyên mình như thế, không khỏi tức giận: "Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, tên chồng kia của Dư Hoàn không được, mắt mù thì thôi đi, Dư Hoàn và hắn cũng không lâu dài được. Còn Dương Hàm kia chỉ là một con nhóc, nơi nào so được với Dư Hoàn?"

Mẹ Diệp Nhất Luân thở dài, bà bất lực vỗ vai con trai: "Con tự xem mà làm, con thế này mà không vừa mắt Dương Hàm, mẹ thấy Dương Hàm cũng chưa chắc vừa mắt con đâu?"

Diệp Nhất Luân: "..." Mẹ thật đúng là mẹ ruột con!

Cả buổi tiệc đóng máy khá êm đềm.

Ôn Hoa Luân tuy biết Dư Hoàn là vợ của Diêu Hi, trong bữa tiệc cũng cố tình hỏi một chút tình hình của Diêu Hi gần đây.

Dư Hoàn chỉ dịu dàng trả lời: "Chồng tôi vẫn khỏe, cảm ơn Ôn tổng đã quan tâm."

Ôn Hoa Luân nhướng mày, cố ý chạm ly với Dư Hoàn, có ý ám chỉ: "Hiện giờ Diêu tiên sinh thất thế, Dư tiểu thư vẫn không rời không bỏ, thật làm người ta khâm phục. Nhưng tôi cảm thấy những điều cô làm đã đủ rồi, với điều kiện của Dư tiểu thư, tôi cho rằng vẫn còn những cơ hội lớn hơn đang đợi cô đấy."

Không thể không nói, Ôn Hoa Luân tuy rằng đê tiện, nhưng lại chưa làm gì Dư Hoàn.

Huống hồ, Dư Hoàn có Hoa Chí Văn che chở, có Diệp Nhất Luân che chở. Hiện giờ, ngay cả Dương gia đều cực kì thích Dư Hoàn, Ôn Hoa Luân sẽ không làm phiền cô vào thời điểm này.

Hơn nữa, Ôn Hoa Luân cho rằng Dư Hoàn và Diêu Hi cũng không thể lâu dài được.

Trong buổi tiệc không có chuyện lớn gì xảy ra, chỉ là, lúc Dương Hàm và Dư Hoàn sóng vai cùng đi vệ sinh, lại cực kì ngoài ý muốn trông thấy một người vốn không nên xuất hiện - Giang Vũ Nghênh.

Giang Vũ Nghênh không nhìn thấy bọn họ, trái lại còn cầm thẻ phòng đi đến phòng 2002.

Dương Hàm nói nhỏ bên tai Dư Hoàn: "Chị Hoàn, phòng 2002 kia, hình như là phòng của Ôn tổng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.