Hứa Ngạn Văn dựa theo địa chỉ mà Diệp Minh nói, cuối cùng cũng tìm được phòng 7-1, mở cánh cửa rỉ sắt cũ xưa ra, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy bài trí trong phòng, Hứa Ngạn Văn nhấc chân trực tiếp đi vào. 
Diệp Minh ngồi trên sô pha trong phòng khách, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một điếu thuốc, nhưng không có bậc lửa, hắn nhìn thấy Hứa Ngạn Văn vào cửa, vội vàng đứng lên, kêu Hứa Ngạn Văn một tiếng Hứa ca. 
Hứa Ngạn Văn ánh mắt thâm trầm quét một vòng qua phòng khách, phòng khách trừ bỏ Diệp Minh ngồi ở cái sô pha cũ nát, thì góc tường cách đó có một cái bàn đã bạc màu sơn, bên cạnh cái bàn có hai cái ghế nhỏ, trên bàn để một hộp mì đã ăn qua, một cổ hương vị khó ngửi từ trong hộp bay ra, đối diện chính là cửa sổ, gió từ cửa số đơn sơ thổi vào, tấm màn ô vuông màu vàng ở trước gió nhẹ nhàng bay. 
Vừa rách vừa nát, rối tinh rối mù! 
Hứa Ngạn Văn mày nhíu thật sâu, đi qua hỏi: " Giai Duyệt ở đâu? " 
Ngón tay của Diệp Minh chỉ đến căn phòng bên cạnh: " Ở bên trong. " 
Giọng nói mới vừa cất lên, Diệp Minh đã cảm giác được một trận gió từ trước người thổi qua, Hứa Ngạn Văn bóng người ở trước mặt hắn chợt lóe, đã ba bước cũng biến thành hai bước đi vào căn phòng bên cạnh. 
Trong phòng, Tiết Giai Duyệt nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, cô bây giờ thấy rất chóng mặt, đầu cũng rất đau, vừa mở mắt ra đầu váng mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chu-cuc-pham/295928/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.