"Khi nào?" Hứa Ngạn Văn kinh ngạc quay đầu lại, anh có cảm giác mình bỏ lỡ một trăm triệu, không, một tỷ.
Ánh đèn trong phòng chiếu phim rất tối, nhờ ánh đèn đan xen trên màn hình mới có thể nhìn rõ biểu cảm của Tiết Giai Duyệt.
Khuôn mặt cô cũng để lộ sự nghi ngờ, "Anh không nhận được sao?"
"Em đưa thư cho anh lúc nào?" Hứa Ngạn Văn hỏi lại một lần nữa, trong ký ức của anh không hề có chuyện này, nếu cô thực sự viết thư tình cho anh, vậy lá thư tình đó đã biến đâu mất?
Tiết Giai Duyệt nhìn anh, giống như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên cười tủm tỉm, nói: "Không nhớ thì thôi. Đây cũng không phải chuyện lớn gì."
Hứa Ngạn Văn không nghĩ như vậy, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của cô, cặp mặt đen nháy nhìn chằm chằm cô nói: "Làm thế nào mà không phải chuyện lớn? Chuyện này đối với anh rất quan trọng. Lúc đó em viết thư tình cho anh? Vì sao anh không nhận được."
Nhìn thấy anh lo lắng như vậy, dường như anh rất để tâm đến. Tiết Giai Duyệt do dự một lúc, nói: "Anh thực sự muốn biết?"
"Đương nhiên." Hứa Ngạn Văn trả lời rất kiên định, nếu như anh không muốn biết, anh đã không hỏi đi hỏi lại nhiều lần như vậy. Anh thực sự không hề biết chuyện này. Có ông trời mới biết anh đã bỏ lỡ điều gì, nếu không phải hiện tại Tiết Giai Duyệt vẫn ở bên cạnh anh. Hai người cùng nhau đi xem bộ phim này, anh sẽ không bao giờ biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-nam-chu-cuc-pham/2086146/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.