Ngày 16, cái đuôi nhỏ bọc mình thành một khối cầu từ bên ngoài trở về còn cầm theo một món quà đi vào phòng khách.
Ôn Tố liếc mắt, là một cái ổ được tạo hình vô cùng đáng yêu.
Xem kích thước này hẳn là một con chó nhỏ, mèo nhỏ hoặc động vật linh tinh gì đó, cô buông kịch bản trong tay xuống, có chút hứng thú: "Em chuẩn bị tặng cho chị của em một con thú cưng à?"
Sở Tĩnh Đồng không sợ cô tiết lộ quà của mình với chị gái, vui vẻ gật đầu, "Chị em thích nhất là mèo nhỏ, em cố tình đi chọn một con, vừa dịu ngoan vừa quấn người, chị em nhất định sẽ thích."
Thì ra Sở Tĩnh Xu thích mèo sao?
Vậy tại sao không nuôi một con trong nhà.
Ôn Tố đang suy nghĩ, chợt nghe Sở Tĩnh Đồng nói: "Lúc trước trong nhà có một con mèo rất già, là chị nuôi từ nhỏ đến lớn, sau con mèo kia mất, chị liền đem chôn nó trong hoa viên, rốt cuộc cũng không nuôi mèo nữa."
Hóa ra là vậy, cô còn thắc mắc tại sao Sở Sở không nuôi mèo trong nhà, thì ra là con mèo nuôi lớn lúc trước đã chết.
Sở Tĩnh Đồng định tìm một căn phòng cho mèo con, phòng trong biệt thự này cũng rất nhiều, mà còn nhiều phòng chưa dùng qua, muốn giấu một con mèo con cũng rất dễ.
Đang chuẩn bị lên lầu, nhìn thấy Ôn Tố ngồi trên sofa xem kịch bản, Sở Tĩnh Xu tò mò hỏi: "Chị chuẩn bị quà gì cho chị em vậy?"
Ôn Tố lại nhìn nó nở một nụ cười có lệ, "Không nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-bach-nguyet-quang/1600015/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.