Chương trước
Chương sau
#Kỹ năng diễn xuất Ôn Tố#
Dân mạng đều không bao giờ nghĩ tới một ngày hot search của Ôn Tố sẽ xuất hiện mấy từ "kỹ năng diễn xuất", hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng, giống như là đàn ông sinh con, nói hoa mỹ một chút thì đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Mới tháng trước, Ôn Tố còn mang vẻ mặt chán ghét nhìn người mình yêu trong một bộ phim thần tượng, bây giờ lại là một người diễn cả hai vai, thể hiện nhân vật rất tốt, hoàn toàn không có khuyết điểm, gương mặt vĩnh viễn không có biểu tình thì ra cũng có thể xinh đẹp sống động như vậy, lúc thì ôn nhu tinh tế, lúc lại khí khái hào hùng, không chỉ có tác giả nguyên tác Hải Bồ Đào khen cô, ngay cả phần lớn fan của quyển tiểu thuyết này cũng đều ồn ào một phen.
Một bộ phận fan vốn không có cảm tình đối với Thế tử gia, không ít người đã chuyển sang đẩy thuyền Du Vân, thậm chí có người bởi vì giá trị nhan của đôi huynh muội này mà ăn mặc chỉnh hình cho giống, đương nhiên lại càng nhiều người ôm ý tưởng "Nam chính là của nữ chính, Thế tử gia là của tôi".
Trong lúc nhất thời, các thể loại tác phẩm đồng nhân tràn lan như nấm mọc sau mưa, không chỉ có tranh vẽ huynh muội Triệu gia, có cả đoản văn đồng nhân, tiểu thuyết đồng nhân, trong đó còn có một ít H18+.
Nói tóm lại, Ôn Tố chân chính dựa vào tác phẩm của mình có được hot search.
Lúc trước còn có một nhóm dân mạng chỉ trích châm chọc nay đã xóa bỏ hết bình luận của mình, những blogger nổi tiếng từng phê bình Ôn Tố đều sửa miệng khen ngợi Ôn Tố diễn xuất thật tốt, mặc dù có một số người vẫn bất chấp bới lông tìm vết, nhưng cũng đã bị người qua đường xé nát hết.
"Chưa từng xem các tác phẩm trước kia của Ôn Tố, trong lúc chuyển kênh vô tình xem được "Vân Lăng", nhìn thấy An Ninh quận chúa nhất thời kinh ngạc, tìm trên mạng mới biết là do Ôn Tố diễn, cho nên muốn tìm xem "Vân Lăng"
Những cái khác không nói, kỹ năng diễn xuất của Ôn Tố trong vai cặp huynh muội này có thể đánh hạ đa số diễn viên, mọi người đã từng thấy qua người nào dám diễn như vậy chưa? Nói diễn xuất trước kia của Ôn Tố rất tệ, tôi cũng không có đánh giá gì, vì tôi chưa từng xem tác phẩm trước kia của cô ấy, nhưng nói diễn xuất của Ôn Tố trong "Vân Lăng" tệ, thật xin lỗi, tôi cảm thấy mấy người vẫn nên trở về tâm sự với lương tâm một chút, nó có biết mấy người đang lừa nó hay không?"
Từ trước đến nay vốn luôn là đối tượng cho mọi người chỉ trích, nay lại đột nhiên được khen ngợi, giống như trong một đêm tất cả mọi người đều thống nhất với nhau, muốn nâng Ôn Tố lên tận trời.
Vốn còn có người tò mò diễn viên lồng tiếng cho Thế tử gia là ai, đoàn phim lại đăng lên mấy ảnh hậu trường, dân mạng mới khiếp sợ phát hiện thì ra là đây là giọng nói của Ôn Tố.
Diễn đàn nổi danh X có tiếng từng bôi đen Ôn Tố, sau khi "Vân Lăng" nổi lên, một số blogger kỹ thuật sử dụng số liệu phân tích khả năng lời thoại khi diễn vai Thế tử gia, hơn nữa còn đối chiếu với hai đoạn phim, một đoạn lấy từ bản gốc một câu thoại của một tiểu hoa đán, một là câu thoại kinh điển lấy từ một diễn viên nổi tiếng, sau khi phân tích số liệu, lại thấy khả năng thoại của Ôn Tố tương tự như nữ diễn viên thực lực kia.
Nếu như kết luận này được đưa ra trước đây, bọn họ sẽ cảm thấy mấy loại kỹ thuật phân tích này hoàn toàn là đoán mò, nhưng sau khi tận mắt xem qua "Vân Lăng", bọn họ không thể không thừa nhận, Ôn Tố đúng thật là đã thể hiện kỹ năng diễn xuất rất tinh xảo, thật giống như một tên côn đồ đột nhiên đả thông được hai mạch nhâm đốc trở thành tuyệt thế cao thủ.
Chính là bản lĩnh lời thoại này hẳn là cần phải tích lũy qua tháng ngày, Ôn Tố sao lại đột nhiên trở nên xuất sắc như vậy?
Nhưng mà bọn họ căn bản không tìm thấy tác phẩm nào của Ôn Tố sử dụng giọng của chính cô, đành phải dùng cái nguyên nhân sứt sẹo để lừa gạt chính mình là do giọng nói của Ôn Tố trời sinh không thích hợp nói lời ngọt ngào, chỉ có lúc đóng thế vai hoặc gặp vai diễn đặc thù thì mới có thể dùng giọng nói như thế.
Nếu không thì còn có thể giải thích như thế nào?
____________________________________________
Sau khi tập hai "Vân Lăng kỷ sự" lên sóng, Weibo của Ôn Tố trở nên vô cùng náo nhiệt, cũng không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của Ôn Tố, chỉ là cái đuôi nhỏ Sở Tĩnh Đồng lại trở nên có chút kỳ lạ, luôn lén lút nhìn chằm chằm cô, mỗi khi cô ngẩng đầu, nó lại giấu đầu hở đuôi quay đi chỗ khác, làm như không có việc gì.
Đến khi bắt gặp Sở Tĩnh Đồng lén nhìn mình lần thứ tám, Ôn Tố buông bút trong tay xuống, nói: "Có việc nói thẳng."
Sở Tĩnh Đồng sắc mặt cứng đờ, chợt tỏ ra vừa vô tội vừa nghi hoặc, "Chị đang nói chuyện với em à?"
Ôn Tố cũng lười vạch trần diễn xuất vụng về này, sắc mặt lãnh đạm nói: "Ừ, không lẽ nơi này còn có người thứ ba sao.", trong phòng khách chỉ có hai người cô và cái đuôi nhỏ, cô không nói với nó thì có thể nói với ai?
Sở Tĩnh Đồng có chút chán nản phồng má, quay đầu đi, "Không có gì."
Ôn Tố trở mình xem thường, cầm lấy bút tiếp tục đọc kịch bản, thuận miệng hỏi: "Bài tập làm xong chưa?"
Sở Tĩnh Đồng vốn còn có chút chột dạ, nghe nói như vậy không nhịn được bực bội, tại sao mỗi lần Ôn Tố nói chuyện với mình đều là hỏi bài tập làm xong chưa, chẳng lẽ ngoại trừ bài tập thì không còn gì khác để nói hay sao?
"Đã sớm làm xong!" Sở Tĩnh Đồng tức giận trả lời. . Đam Mỹ H Văn
Hoàn toàn không biết cái đuôi nhỏ đang nghĩ gì, mà cho dù Ôn Tố có biết suy nghĩ của nó, cũng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này là đang bị hội chứng nổi loạn tuổi dậy thì.
Đang chuẩn bị tiếp tục phân tích hành động nhân vật, Ôn Tố lại cảm nhận được ánh mắt quen thuộc dừng trên người mình. Ôn Tố trầm mặc giương mắt nhìn về phía Sở Tĩnh Đồng, người kia lại nhanh chóng quay đầu nhìn bức tranh trên tường, giống như là đang thưởng thức kiệt tác nghệ thuật vậy.
Nhưng mà đó chỉ là một bức tranh xếp hình do nguyên chủ rảnh rỗi không có việc gì làm xếp chơi mà thôi.
Ôn Tố dứt khoát khép kịch bản lại, mặt không chút thay đổi nhìn Sở Tĩnh Đồng.
Sở Tĩnh Đồng rất nhanh đã bị ánh mắt của cô làm cho không được tự nhiên, "Chị nhìn em làm gì?"
Vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cái đuôi nhỏ, mắt Ôn Tố cũng không chớp, nói: "Không có gì."
Sở Tĩnh Đồng:......
Sở Tĩnh Đồng bị nhìn đến cả người mất tự nhiên, rối rắm mãi cũng không nói gì, ôm đồ của mình đi lên lầu.
Tuy rằng không hiểu được nguyên nhân tại sao cái đuôi nhỏ nhìn mình, nhưng dù sao thì cô cũng có thể an tâm làm việc rồi.
Sở Tĩnh Đồng lên lầu nghẹn khuất mở điện thoại ra, trên Weibo rõ ràng là một bài bàn luận về Ôn Tố.
Sau khi xem xong tập thứ hai, Sở Tĩnh Đồng liền phát hiện mình rốt cuộc không còn chán ghét Ôn Tố nữa.
Cho dù sau đó chị và Ôn Tố ở bên nhau, nó cũng không cách nào ghét Ôn Tố, lúc đầu là bởi vì chị, bây giờ là vì Ôn Tố.
Nó thật sự thích nhân vật Triệu Thế Du này, cho nên là yêu ai yêu cả đường đi, cũng yêu thích Ôn Tố đã thể hiện Triệu Thế Du rất giống nguyên tác, nó thật sự không thể quên được cảm giác kinh diễm khi Triệu Thế Du lần đầu xuất hiện, huống chi mỗi ngày nó đều tiếp xúc với Ôn Tố, loại cảm giác này lại càng khó hình dung.
Nó nhịn không được càng soi mói Ôn Tố, rồi lại không thể không thừa nhận mình thật ra rất thích nhan sắc Ôn Tố.
Sở Tĩnh Đồng không khỏi tưởng tượng đến cảnh sau này mình sẽ ghét bỏ Ôn Tố thế nào.
"Ngao ----" Sở Tĩnh Đồng kêu một tiếng, cúi đầu tiếp tục lướt tác phẩm đồng nhân về huynh muội Triệu Gia.
Phim ra quá chậm, nó chỉ có thể xem đồng nhân để giảm bớt cảm giác trong khi chờ phim ra.
Cũng may không có cái đuôi nhỏ quấy rầy, Ôn Tố có thể tiếp tục nghiên cứu vai diễn, còn vài ngày nữa cô sẽ tham gia thử vai "Tầm tiên truyện". Khác biệt với mấy đối thủ cạnh tranh, cô hiện tại so với những người khác có ưu thế hơn vì đang được chú ý.
Cho nên chỉ cần đảm bảo kỹ thuật diễn xuất của mình không quá kém so với mấy người kia, dù cho Vương Lỗ Châu có cố chấp không cho cô diễn đi nữa thì cũng không thể không suy nghĩ lại.
Nghĩ đến buổi thử vai, Ôn Tố liền nhớ đến đêm Giáng sinh, đương nhiên phải ở cùng với Sở Sở trong những ngày lễ như vậy, nhưng mà thời gian này Sở Sở bận rộn đi khảo sát khắp nơi, đàm phán kinh doanh, ký kết hợp đồng, vừa mới hôm qua Sở Sở đã bay đi Giang An, phải tới ngày mai mới trở về.
Ôn Tố yên lặng thở dài, cô đã hiểu được cảm giác của Sở Sở mỗi khi mình bận quay chụp ở phim trường.
Đáng tiếc công việc của hai cô luôn luôn không được thoải mái nhàn nhã, cũng may bây giờ cô kén chọn hơn, nếu như không có phim tốt thì có thể nhàn hạ ở nhà.
Đến khi dì Trương nấu ăn xong, Ôn Tố mới buông kịch bản trong tay, thuận tiện lên lầu gọi cái đuôi nhỏ xuống ăn cơm.
Phòng Sở Tĩnh Đồng ở đối diện Sở Tĩnh Xu, mấy ngày nay nó không ít lần ôm gối chạy đến phòng Sở Tĩnh Xu đòi ngủ cùng, Ôn Tố không chút kinh ngạc khi nó làm như vậy, trong nguyên tác Thẩm Mạn Huy cũng nhiều lần mệt mỏi với cái đuôi nhỏ này.
Cái đuôi nhỏ mất cha mẹ, đương nhiên sẽ càng không muốn xa rời chị mình, bây giờ Sở Sở đã xác định quan hệ với cô, cái đuôi nhỏ đương nhiên lo lắng chị mình bị cô cướp đi, sẽ không quan tâm nó nữa.
Nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Ôn Tố đưa tay gõ cửa, "Đi xuống ăn cơm.", nói xong, không đợi cửa mở liền xoay người chuẩn bị xuống lầu.
Cô vừa mới quay người lại, cánh cửa sau lưng đã mở ra, Ôn Tố quay đầu nhìn nó một cái, đứa nhỏ kia yên lặng theo cô xuống lầu.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Ôn Tố cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, vô tình thoáng thấy ánh mắt sáng rực của Sở Tĩnh Đồng đang nhìn mình.
Ôn Tố:......
Đây là, lại tới nữa?
Ôn Tố bình tĩnh liếc nhìn nó, "Nhìn chị có thể no sao?"
Vốn tưởng rằng nói như vậy Sở Tĩnh Đồng sẽ cúi đầu ăn cơm, không ngờ nó vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô.
Ôn Tố mặc dù nội tâm trấn định cũng bắt đầu chịu không nổi, lại hỏi: "Em có chuyện muốn nói với chị à?"
Sắc mặt Sở Tĩnh Đồng có chút giãy dụa, sau đó bình tĩnh lại, nói: "Vân Lăng" xem hay lắm, chị diễn rất là tuyệt."
Trong mắt Ôn Tố xẹt qua tia kinh ngạc, không ngờ cái đuôi nhỏ lại khen mình, chẳng lẽ là do mấy lời này mà nó nhìn chằm chằm mình cả ngày?
Lấy độ chán ghét của đứa nhỏ này với chính mình, có thể nói ra được những lời như vậy hẳn cũng phải đấu tranh thật lâu.
Trong lòng suy nghĩ, Ôn Tố vẫn là lễ độ nói lời cảm ơn với Sở Tĩnh Đồng.
Vừa cảm ơn xong, liền thấy hai mắt Sở Tĩnh Đồng sáng lên, không chút nào che giấu vẻ tò mò, nói: "Chuyện sau đó như thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi, vẻ mặt Ôn Tố có chút kỳ lạ, đây là muốn mình tiết lộ nội dung sao?
Ôn Tố hắng giọng, nói: "Em có thể xem nguyên tác, nội dung phim với nguyên tác đại khái giống nhau."
Sở Tĩnh Đồng có chút thất vọng cúi đầu, lẩm bẩm: "Em đã sớm xem xong nguyên tác rồi.", so với nguyên tác, nó lại càng tò mò nội dung phim truyền hình, hơn nữa hình tượng trong phim truyền hình thật sự rất phù hợp.
Không đợi Ôn Tố nói chuyện, nó đã nhanh chóng nói: "Chị nói là đại khái giống nhau, vậy còn những điểm khác nhau?"
Ôn Tố:......
Xem ra mình không nói, đứa nhỏ này sẽ không buông tha.
Ôn Tố đành phải tiết lộ một chút nội dung phim, nhưng mà cô phát hiện Sở Tĩnh Đồng hình như rất để ý đến nhân vật Triệu Thế Du. Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Sở Tĩnh Đồng, Ôn Tố cũng ít nhiều hiểu được đứa nhỏ này đang có chuyện gì.
Làm nửa ngày mới biết thì ra là cái đuôi nhỏ thích vai diễn Triệu Thế Du này, cho nên mới tỏ thái độ kỳ lạ với cô như vậy.
Đào được chân tướng Ôn Tố có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không vạch trần Sở Tĩnh Đồng, bằng không Sở Tĩnh Đồng thẹn quá hóa giận không chừng sẽ quấn lấy Sở Sở.
_____________________________
Rạng sáng hôm sau
Đang mơ màng ngủ Ôn Tố bỗng cảm thấy phần nệm bên cạnh hơi lún xuống, tức thì liền bừng tỉnh. Đang muốn xem xảy ra chuyện gì, Ôn Tố liền phát giác trong chăn có một thân người lạnh lẽo, đầu óc suy nghĩ, âm thanh khàn khàn đã thốt ra: "Sở Sở?"
Sở Tĩnh Xu rón ra rón rén không nghĩ tới Ôn Tố lại nhạy cảm như vậy, có hơi áy náy, thấp giọng nói: "Đánh thức em?"
Ôn Tố xoay người vươn tay ôm cô vào lòng, vừa ôm vào mới cảm thấy người cô vô cùng lạnh, ngữ khí cũng có chút nghiêm trọng, "Sao chị lạnh thế này? Sao không đợi ngày mai rồi về."
Cố gắng mở mắt ra nhìn đồng hồ điện tử trên tường ---
04:35 AM
Vậy mà đã bốn giờ rưỡi sáng, Ôn Tố cũng không biết mình nên vui mừng ôm cô hôn mấy cái, hay là nên giận cô không chú ý đến sức khỏe của mình, đảo lộn giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi.
Hương thơm quen thuộc cùng cái ôm của vợ khiến cho Sở Tĩnh Xu thoải mái muốn rên lên, cô vừa đàm phán hợp tác thành công liền ngồi chuyến bay sớm nhất gấp gáp trở về, chính là để có thể thấy Ôn Tố sớm một chút.
Mấy ngày trước ngủ chung với em gái không có phát hiện, mãi đến đêm qua trằn trọc trong khách sạn, Sở Tĩnh Xu mới ý thức được mình bắt đầu nhớ Ôn Tố.
Tay ôm eo Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu cảm thấy thỏa mãn cọ cọ trên gối đầu, thanh âm lộ ra vài phần buồn ngủ và mỏi mệt, "Không còn cách nào, chị nhớ em, không thể chờ thêm một giây nào nữa, chỉ mong nhìn thấy em sớm một chút."
Nghe được lời này lòng Ôn Tố như ngâm trong bể mật, tuy rằng ngọt ngào đến không nhịn được cười, Ôn Tố vẫn là ngữ khí nghiêm túc nói: "Thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn, sau này đừng như vậy nữa."
Sở Tĩnh Xu khẽ hừ một tiếng, "Vậy em đừng cách chị quá xa."
Rõ ràng là quan tâm chị, chị trái lại còn muốn bàn điều kiện với em.
Ôn Tố có chút bất đắc dĩ, vươn tay muốn vỗ về cô một chút, nhưng nghe thấy tiếng thở ngày càng đều đặn, liền nhịn xuống xúc động này. Trong bóng đêm cô phác họa hình dáng Sở Tĩnh Xu, tiếp đó chuẩn xác hôn xuống khóe môi của cô, trán chạm trán.
"Ngủ ngon."
Bởi vì bị Sở Tĩnh Xu đánh thức giữa chừng, ngày hôm sau Ôn Tố ngủ đến bảy giờ rưỡi mới tỉnh, cũng may cô và Sở Tĩnh Xu không có việc gì cần xử lý, Ôn Tố cũng không muốn đánh thức Sở Tĩnh Xu, liền nghỉ buổi tập thể dục hôm nay, duy trì tư thế nhàn hạ nằm trên giường.
Sở Tĩnh Xu còn đang ngủ, cánh tay ôm bên hông cô, hàng mi dài cong vút phủ bóng dưới mi mắt, làn da dưới mắt hơi xanh, hẳn là tối qua gấp gáp lên máy bay trở về không được nghỉ ngơi tốt.
Ôn Tố không khỏi có chút đau lòng, nếu thật sự nhớ cô, cô cũng có thể đi tìm Sở Tĩnh Xu mà, làm gì phải nửa đêm gấp gáp trở về như vậy.
Không biết có phải ánh mắt Ôn Tố nóng bỏng như vậy, trong lúc ngủ say lông mi Sở Tĩnh Xu như cánh bướm khẽ rung động, Ôn Tố đang lo lắng mình sẽ đánh thức cô, liền thấy Sở Tĩnh Xu từ từ nhắm hai mắt dịch đến lồng ngực của cô, Ôn Tố buồn cười nhẹ nhàng vỗ về cô, lại nghe đến tiếng hít thở đều đều của Sở Tĩnh Xu.
Thì ra chỉ là động một chút.
Nếu Sở Tĩnh Xu còn chưa tỉnh dậy, Ôn Tố trực tiếp nhắm mắt lại cùng cô ngủ tiếp một chút nữa, cũng không việc gì.
Khi Ôn Tố mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Sở Tĩnh Xu, người kia thấy cô mở mắt, vui vẻ xoa eo cô, hôn cô một cái, "Em tỉnh?"
Ánh mắt Ôn Tố mờ mịt nhìn thời gian, đã gần chín giờ.
Cô còn tưởng rằng Sở Tĩnh Xu sẽ ngủ nhiều thêm một lúc nữa, không ngờ Sở Tĩnh Xu lại đang đợi cô rời giường, Ôn Tố nhắm mắt dưỡng thần, "Sao chị lại dậy sớm như vậy?"
Sở Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói: "Giờ này còn sớm sao? Chị vừa nghe được Đồng Đồng gõ cửa."
Hẳn là cảm thấy kỳ lạ vì không nhìn thấy Ôn Tố, đây không giống thói quen của Ôn Tố, ở nhà chỉ có cái đuôi nhỏ mới không dậy sớm nổi, Ôn Tố với Sở Tĩnh Xu không như vậy, người nào người nấy đều dậy rất sớm.
Mỗi lần cái đuôi nhỏ rời giường, Ôn Tố không phải đang ngồi sofa đọc kịch bản, thì cũng là lười biếng hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
"Thì ra là nó đánh thức chị?" Ôn TỐ hiểu rõ nói, "Sao tối hôm qua chị lại chạy về đây."
Sở Tĩnh Xu nhướng mày, "Em muốn nghe thêm lần nữa?"
Không đợi Ôn Tố nói chuyện, Sở Tĩnh Xu cười khanh khách nói: "Bởi vì chị nhớ em, muốn lập tức nhìn thấy em."
Ngữ khí Ôn Tố lộ ra bất đắc dĩ cùng không đồng tình, "Sau này đừng làm như vậy nữa, nếu nhớ em thì gọi điện thoại cho em.", nếu không có việc gì, em có thể đến tìm chị.
Nghe hiểu được hàm ý câu nói này, Sở Tĩnh Xu vui vẻ dùng sức hôn lên mặt cô một cái, đến khi trên mặt cô lưu lại một chút dấu vết màu hồng, cười nói: "Sao chị đành lòng để em mệt như vậy?"
Ôn Tố nguy hiểm nheo mắt, ngữ khí lạnh lùng: "Vậy em đành lòng sao?"
Sự bất mãn trong lời nói tựa hồ muốn tràn ra, Sở Tĩnh Xu trong lòng ấm áp, hàng mi rũ xuống, đôi mắt hổ phách hiện lên một tầng hơi nước, cô ủy khuất bất mãn nói: "Nhưng chị chính là muốn gặp em mà."
Ôn Tố cả kinh, cánh tay đã tự giác ôm chặt lấy cô, ngoài miệng lại nói: "Chị đã nhớ em như vậy, vậy em cung kính không bằng tuân lệnh."
Sở Tĩnh Xu còn đang âm thầm rơi lệ nghe nói như thế suýt chút nữa không khóc lên được, vội vàng giữ chặt tay Ôn Tố, "Đêm qua chị còn chưa tắm rửa, vẫn là chờ tắm rửa xong rồi nói."
Ôn Tố nhìn kỹ, trong mắt cô một mảnh trong veo, làm gì có dáng vẻ ủy khuất rơi lệ vừa rồi.
"Còn học được lấy nước mắt đối phó em?" Ôn Tố trực tiếp vạch trần.
Sở Tĩnh Xu cũng không xấu hổ, trên mặt hiện ra tia đắc ý, "Hữu dụng là được."
Bộ dáng lợi hại lúc trước đâu, sao bây giờ lại bắt đầu học cái thiết lập cô gái nhỏ nhu nhược ủy khuất rồi?
Nhìn thấy ý cười trong mắt Ôn Tố, Sở Tĩnh Xu hiểu được có chút không tự nhiên, cô dời mắt, "Khụ, nếu em đã tỉnh, vậy mau rời giường đi."
Ôn Tố lười biếng duỗi người, đầy ẩn ý nói: "Rời giường làm gì? Chị không nhịn được nửa đêm chạy đến giường em, chẳng lẽ giờ lại hy vọng em buông tha cho chị?"
Sở Tĩnh Xu nghe được ngữ khí vi diệu thân thể liền căng thẳng, hai má hơi nóng lên. Nói như vậy là có ý gì, cứ như cô là cái loại háo sắc như vậy.
Trầm ổn như Sở Tĩnh Xu cũng nhịn không được đỏ mặt, cô trừng mắt liếc Ôn Tố, đá Ôn Tố một cái, "Em nói bừa cái gì vậy, chị mới không phải loại người như vậy?"
Ôn Tố cũng không sốt ruột, xoay người tiến đến tai Sở Tĩnh Xu, cố ý xuyên tạc ý tứ, hạ giọng nói: "Không phải chị muốn em sao?"
Hơi thở ấm áp như có như không phả vào vành tai cô, Sở Tĩnh Xu chỉ cảm thấy hơi thở kia nóng bỏng kinh người, muốn né tránh, lại bị nắm chặt thắt lưng không tránh được, lại càng không nói đến Ôn Tố cố ý hạ giọng, thanh âm khàn khàn khêu gợi cơ hồ làm cho eo cô muốn mềm nhũn.
Sở Tĩnh Xu trừng mắt nhìn cô, chỉ là đôi mắt phủ đầy hơi nước cùng màu đỏ trên mặt khiến cho cái trừng mắt này không có chút tác dụng nào, lại càng giống như là liếc mắt đưa tình lúc hờn dỗi.
Bộ dáng này thật sự đẹp mắt vô cùng, vốn dĩ chỉ muốn đùa với Sở Sở một chút, lúc này Ôn Tố thật sự lại có điểm không khống chế được.
Khóe mắt Ôn Tố hơi rũ xuống, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, cô biết rõ hôn nơi này sẽ có cảm giác gì, mềm mại ngọt ngào còn hơn kẹo. Ánh mắt từ từ dời xuống phía dưới, dừng trên chiếc cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, làn da như tuyết trắng mịn dịu dàng, giống như một khối ngọc bích, chỉ cần nhẹ nhàng hôn ---
"Em đừng nhìn." Sở Tĩnh Xu có chút thẹn thùng quay đầu đi, vành tai trắng nõn khéo léo nổi bật trên nền tóc đen vô cùng hấp dẫn mắt nhìn.
Ánh mắt Ôn Tố khiến cho cô không nhịn được nóng lên, rõ ràng còn chưa làm gì, lại như cái gì cũng đã làm, Sở Tĩnh Xu không biết mình còn có thể trốn chỗ nào, ý niệm này vừa mới hiện lên, trong lòng cô lại dâng lên một cỗ khí thế.
Dựa vào cái gì Ôn Tố nhìn cô, cô liền thẹn thùng, rõ ràng Ôn Tố cũng là vợ cô, cô không thể chịu thua Ôn Tố như vậy.
Sở Tĩnh Xu buộc mình quay đầu nhìn thẳng Ôn Tố, đối diện đôi con ngươi đen láy, giống như là hố đen sâu không thấy đáy, tiềm tàng nguy hiểm cùng hấp dẫn.
"Lại thẹn thùng?" Ôn Tố hứng thú nhìn đôi gò má hồng nhạt của cô, chỉ cảm thấy thực vô cùng xinh đẹp, hận không thể cắn một miếng.
Sở Tĩnh Xu nào biết Ôn Tố đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt kia thật sự có chút nguy hiểm, không chịu nổi xoay đầu đi, nói: "Mau rời giường đi, em không đói sao? Chị đã đói lắm rồi."
Ở trong rừng sợ gì không có củi đốt. Chờ cô nghỉ ngơi tốt, sẽ khiến cho Ôn Tố biết được đùa với lửa sẽ phải trả giá như thế nào.
Sở Tĩnh Xu hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi chính mình còn muốn chạy trốn, không quan tâm xê dịch từ dưới thân Ôn Tố đi ra, nói: "Đừng nằm nữa, mau đứng lên đi."
Thừa dịp người còn chưa chạy, Ôn Tố cúi đầu ngậm vành tai cô, mập mờ nói: "Đêm nay đừng cho Đồng Đồng vào phòng chị."
Bất ngờ không kịp phòng bị bị cắn vành tai, hô hấp nóng rực không ngừng phun bên tai, Sở Tĩnh Xu nhịn không được run rẩy một chút, vì thẹn thùng mà trì độn suy nghĩ, chậm nửa nhịp mới ý thức được ngụ ý của Ôn Tố.
Sở Tĩnh Xu ra vẻ bình tĩnh liếc mắt một cái, ý vị thâm trường cười nói: "Em chờ xem."
Ôn Tố lúc này mới buông tha cô, lười biếng rời giường rửa mặt chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng mà vào ban đêm, Sở Sở "chờ xem" với cô đã chủ động ôm gối đầu đi vào phòng cái đuôi nhỏ.
Ôn Tố hưng trí bừng bừng kết quả bị leo cây:......
Như vậy mà còn muốn áp cô?
Ôn Tố buồn cười, chỉ có thể trở về phòng ngủ của mình.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày thử vai "Tầm tiên truyện", Ôn Tố chuẩn bị sẵn sàng đi cùng Cảnh tỷ đến công ty sản xuất của "Tầm tiên truyện", công ty Truyền hình và Điện ảnh Tinh La.
"Lục Trường Vũ cùng đến đây," vẻ mặt Cảnh tỷ không được tốt lắm, "Anh ta với Dương Văn Duyệt là bạn cũ, nhưng mà em cũng đừng lo lắng, chỉ cần thực lực của các em không quá chênh lệch, em chính là lựa chọn tốt nhất."
Lựa chọn Ôn Tố, những người khác cho dù có không cam lòng cũng không dám ý kiến, dù sao cô không chỉ có độ chú ý cao, mà còn là con gái duy nhất của Ôn gia.
Ôn Tố cũng không muốn nghĩ nhiều, không chút để ý lật xem kịch bản đã được ghi chú chật kín.
Có cũng được, không có cũng không sao, không có công việc cô còn có thể ở bên Sở Sở, dù sao so với làm việc thì sung sướng hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.