Sở Tĩnh Xu giống như cô gái tủi thân nhìn người ta mà khóc, bộ dáng lê hoa đái vũ như vậy, cho dù là người ý chí sắt đá nhất cũng không dám nói nặng lời với cô, chỉ hận không thể hái sao xuống đưa cho cô, chỉ cần cô mỉm cười.
Ôn Tố tuy rằng không thể hái sao đưa Sở Tĩnh Xu, nhưng cô có thể dỗ dành.
"Em không có hung dữ với chị, chị đừng khóc." Ôn Tố kiên nhẫn dỗ, lấy khăn tay đưa cho cô, Sở Tĩnh Xu vẫn không hài lòng, quật cường nhìn Ôn Tố, vẫn không ngăn được nước mắt.
Bất đắc dĩ thở dài, Ôn Tố chủ động giúp cô lau nước mắt, Sở Tĩnh Xu nghiêng đầu né tránh, Ôn Tố đành giữ vai cô lại, không để cho người kia cự tuyệt, lau đi nước mắt trên mặt, trang điểm tinh tế bị lau đi không ít, đại mỹ nhân khóc lê hoa đái vũ nhất thời biến thành chú mèo nhỏ.
Ôn Tố nhịn không được cười thành tiếng, Sở Tĩnh Xu thấy vậy, khóc càng thương tâm hơn, "Em chê cười chị!"
"Em không có." Ôn Tố vẫn không ngại phiền lặp lại những lời này, "Chị rất đáng yêu."
Sở Tĩnh Xu đang khóc bỗng dừng lại, khịt mũi, nghi ngờ hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
Vì để tăng mức độ tin cậy, Ôn Tố còn gật gật đầu.
Sở Tĩnh Xu vẫn là mất hứng bĩu môi, "Vậy sao em không ôm chị?"
Ôn Tố ôm vai cô vỗ vỗ, "Em ôm."
Sở Tĩnh Xu quay đầu nhìn bàn tay đang khoác lên vai mình, quay đầu làm nũng trong lòng Ôn Tố, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng cô, lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-bach-nguyet-quang/1600001/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.