Nương theo ánh sáng lờ mờ của mấy ngọn đèn quan sát cảnh sắc bên ngoài, Ôn Tố phát hiện nơi này chính là khu biệt thự bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Tiểu Trương "lạc đường" đương nhiên vẫn nhớ rõ ai là người phát tiền lương cho mình, chỉ có thể nội tâm gào thét, trên mặt vẫn cam chịu lời giải thích của Sở lão bản, rốt cuộc "tìm được đường" đưa xe tiến vào garage.
Ôn Tố xuống xe hoạt động gân cốt đi lên lầu, khóe mắt thoáng nhìn vai trái Sở Tĩnh Xu tựa hồ có chút cứng ngắc, cô lúc này mới nhớ tới lúc mình tỉnh lại hình như đang tựa vào vai trái của cô.
Ôn Tố vừa mới lên xe không bao lâu liền ngủ, không biết đã đè lên bả vai Sở Tĩnh Xu bao lâu, thật vất vả cho chị ấy.
Ôn Tố thấp giọng nói: "Chị có thể gọi em dậy mà." lời vừa nói xong, Ôn Tố liền hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Tiểu Trương từ trước đến nay trầm ổn, cảm giác phương hướng vô cùng tốt, đường đi qua một lần có thể nhớ rõ rành mạch. Con đường đến nhà cha mẹ Tiểu Trương đã qua lại không biết bao nhiêu lần, cho dù hiện tại là đêm khuya, nhưng trên đường đều có đèn đường, Tiểu Trương làm sao có thể đi lạc được.
E rằng là do Sở Tĩnh Xu thấy mình ngủ say, để Tiểu Trương chạy thêm một lúc, cho mình có thể nghỉ ngơi nhiều trong chốc lát.
Sở Tĩnh Xu cười lắc đầu, "Em ngủ ngon như vậy, chị sao có thể không biết xấu hổ đánh thức em."
Ôn Tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-truoc-cua-bach-nguyet-quang/1599999/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.