Bóng đêm mờ ảo, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ, đi vào phòng ngủ, phủ đầy đất, cây xanh ngoài cửa sổ sum xuê, gió nhẹ thổi qua, mang theo âm thanh sột soạt.
Trừ thỉnh thoảng có âm thanh cỏ cây lay động ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng hít thở vững vàng của Quý Minh Noãn.
Lục Ngôn Thâm nhẹ giọng kêu: “Quý Minh Noãn.”
Lục Ngôn Thâm đứng cạnh giường đợi trong chốc lát, Quý Minh Noãn vẫn nằm giữa giường với tư thế có độ khó, chiếm gần hết chiếc giường 1 mét 8.
Anh lại kêu hai tiếng, đối phương vẫn yên tĩnh ngủ, anh thở dài, cứ vậy đi.
Anh đi tắm, lát nữa qua phòng khác ngủ tạm một đêm.
Chờ anh tắm xong, Quý Minh Noãn lại thay đổi tư thế, nhưng vẫn chẳng chừa vị trí cho anh.
Cô ngủ không an ổn, ôm chăn thật chặt, cũng biết lẩm bẩm gì.
Lục Ngôn Thâm đi đến cạnh giường, nhẹ nhàng ôm cô lên, để đầu cô lên gối, nhưng giây tiếp theo, Quý Minh Noãn mở mắt, ôm lấy anh.
Cô tủi thân nói: “Lục Ngôn Thâm, sao giờ anh mới đến……”
Cô nói xong, nhắm mắt lại, rúc vào lòng anh.
Tim Lục Ngôn Thâm đập nhanh hơn, Quý Minh Noãn đặt cánh tay trắng nõn sau lưng anh, Lục Ngôn Thâm có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong hơi thở của Quý Minh Noãn.
Còn có mùi thơm nhẹ trên tóc của cô.
Lục Ngôn Thâm chưa từng phản đối nhà họ Lục ép duyên anh, hơn nữa cũng không để bụng đối phương là ai. Đến giờ phút này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-dai-gia/2632659/chuong-20.html