Tránh mấy chuyện phiền phức không cần thiết? Anh muốn ám chỉ người nào người nào đó thấy sang bắt quàng làm họ?
Anh xem cô là bia đỡ đạn?
Bọn họ chẳng nhận giấy kết hôn chân chính, đeo nhẫn làm gì?
Nếu ngày mai anh nhìn thấy con cái nhà người ta đáng yêu, chẳng phải còn phải lăn lên giường sinh em bé với anh?
Quý Minh Noãn tức giận cười khẩy, cong khóe môi, sau đó ỏng ẹo gom tóc, ngại ngùng lấy chiếc nhẫn nam trong hộp gấm ra, tuy kiểu dáng của chiếc nhẫn đơn giản, nhưng hoa văn tinh xảo, cũng không biết có phải Quý Minh Noãn đang tức giận hay không, còn đổ mồ hôi tay.
Cô chỉ đeo nhẫn cho đàn ông kiếp trước đóng phim, nhưng không xấu hổ như vậy vì có mấy chục nhân viên làm việc đứng bên cạnh quan sát.
Hiện tại…… Lục Ngôn Thâm đột nhiên muốn cô đeo giúp anh, chẳng lẽ muốn đùa cô?
Cô nghĩ sau này phải treo cổ trên cái cây cây hòe già tên Tổng giám đốc Lục, lập tức dựng tóc gáy.
Cô không muốn, giấc mơ độc thân phú bà còn chờ cô thực hiện.
Quý Minh Noãn do dự vài giây, Lục Ngôn Thâm hiểu ra chuyện gì.
Thời cơ chưa tới.
Anh rút tay về, sau đó lấy xấp tài liệu bên cạnh ra.
Anh nói: “Tôi tiện đường đến đây, còn nữa, đưa hợp đồng cho em.”
Quý Minh Noãn còn ảo tưởng “Tổng giám đốc Lục quả nhiên coi trọng tuyệt thế mỹ mạo của mình”, lập tức sụp đổ.
Coi trọng cái quỷ gì chứ, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-dai-gia/2632624/chuong-36.html