Cô ta chậm rãi đi đến cạnh bàn trang điểm của Quý Minh Noãn, Quý Minh Noãn thấy cô ta đi tới, đặt bó hoa xuống bàn trang điểm.
Cô đúng mực chào hỏi: “Chị Tư Nhã.”
An Tư Nhã nghe Quý Minh Noãn kêu chị, trong lòng có lửa giận, cố ý va chạm làm bó hoa của Quý Minh Noãn rớt xuống đất, sau đó nhìn Quý Minh Noãn xuyên qua gương.
Cô ta vờ vịt hô một tiếng, “A, ngại quá, xem tôi vội kìa.”
Tiểu Khả nhìn An Tư Nhã ỏng ẹo, lập tức nổi điên, nào là vội vàng, quả thực là mắt mù biết không?
Quý Minh Noãn dùng tay chặn Tiểu Khả, ra hiệu cô ấy đừng xúc động.
Quý Minh Noãn nhặt hoa lên, sửa sang lại, đặt trên bàn.
An Tư Nhã nhìn từ trên cao xuốn,g nói: “Bó hoa này rất đẹp.”
Quý Minh Noãn cảm thấy giọng điệu của An Tư Nhã không thân thiện, sau đó đứng lên.
“Cảm ơn.”
An Tư Nhã cười khẩy, “Nhưng hoa đắt đỏ như vậy, không phải ai tùy tiện cũng có thể xứng với nó, cô nói xem có phải không?”
Quý Minh Noãn nhìn hoa hồng rực rỡ, lạnh lùng nói: “Thích hợp hay không, người tặng tôi nói mới tính, nếu người đó thấy xứng thì xứng thôi.”
An Tư Nhã cắn môi, “Cô……”
Quý Minh Noãn đang khoe khoang cái gì? Chẳng phải Mục Hàn chỉ tặng hoa cho cô thôi hả, cô cho rằng mình được anh ta nuông chiều?
Cô cứ chờ xem ai mới là người thắng, cô chẳng qua chỉ là con mồi Mục Hàn nhất thời hứng khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-dai-gia/2632614/chuong-41.html