Hôm sau, Quý Minh Noãn ngủ tới hơn 10 giờ, say rượu, ngủ không đủ làm cô thấy chóng mặt, dù thức dậy cũng mơ màng, không có sức lực.
Cô sờ tủ đầu giường, chẳng thấy di động, sau đó, cô nhìn căn phòng xa lạ, lập tức tỉnh táo.
Quý Minh Noãn ôm chiếc chăn còn có mùi của Lục Ngôn Thâm.
Việc tối hôm qua bắt đầu chậm rãi hiện ra trong đầu cô như nước biển dâng.
Cô nhìn quần áo của mình, mẹ nó ——
Tối hôm qua cô nhớ rõ là Lục Ngôn Thâm ôm cô lên lầu, cũng nhớ rõ những gì đã nói trước khi sắp ngủ.
Sao bộ quần áo này ở trên người cô, cô lại không nhớ rõ.
Nhưng…… Cô có thể khá chắc rằng Lục Ngôn Thâm đã thay quần áo cho cô, nếu không thì sao có thể như thế này được chứ? Nút còn bị cài sai.
Chắc chắn sắc đẹp trước mặt, tay run thôi.
Cô hận không thể tát mình mấy cái, ai bảo miệng mày tiện! Ai bảo mày mày bảo Tổng giám đốc Lục thay quần áo cho mày! Ai bảo mày uống say!
Cốc cốc cốc ——
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Quý Minh Noãn căng thẳng, say rượu làm cổ họng cô khô, cô hoảng sợ, không nói được gì.
“Quý Minh Noãn, chị dậy chưa?”
À, thì ra là Lục Chân Chân.
Quý Minh Noãn thả lỏng, sau đó nói: “Dậy rồi, đợi đã.”
Quý Minh Noãn gãi đầu, vọt vào toilet, lúc đi ra lại là một đại minh tinh động lòng người, hoàn toàn không có dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-dai-gia/2632598/chuong-49.html