Tiêu Diệu Linh thấy mẹ chồng từ Diệp gia đã trở lại, liếc liếc mắt một cái muốn đi.
Tôn bà tử hỏi một câu: "Cô đi đâu vậy?"
Tiêu Diệu Linh không kiên nhẫn nói: "Kem dưỡng da dùng hết rồi, con đi vào trong thành phố mua."
Tôn bà tử mày nhăn lại, nghe nói mấy cái gì mà kem dưỡng da tận vài khối một lọ, không biết có gì tốt mà bôi, rửa mặt sạch sẽ không phải là được à, cũng không thấy mặt cô ta đẹp hơn chỗ nào, còn không đẹp bằng vợ Diệp doanh trưởng cách vách đâu, đây không phải là ném tiền qua cửa sổ sao.
"Cô nhiều tiền quá đầu óc mụ mị hả?! Bằng này tuổi đầu rồi còn bôi bôi chát chát cái gì, bôi cho ai xem hả?"
Tiêu Diệu Linh chịu đựng khí, lạnh lùng liếc bà một cái. "Có tốn tiền của mẹ đâu, mẹ không cần quản."
Bằng này tuổi là bao nhiêu, cô ta còn chưa đến 30!
"Không tốn tiền của tôi, tiền cô tiêu chính là của con trai tôi, tôi là có quyền quản."
Tiêu Diệu Linh buột miệng thốt ra: "Con tiêu tiền của mình mà!"
Tôn bà tử cười lạnh một tiếng, như là nghe được truyện gì buồn cười, "Tiền của cô, cô từ đâu ra có tiền, lúc trước mặc mỗi một bộ quần áo cũ gả vào Tôn gia nhà chúng tôi, một chút của hồi môn cũng không có, tiền của cô từ đâu ra, tưởng bà già này bị ngu hả."
Tiêu Diệu Linh giật giật khóe miệng, nhìn Tôn bà tử trong mắt hiện lên một tia chán ghét, không phản ứng lại bà, trực tiếp đi ra cửa.
Tôn bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-vat-hi-sinh-nam-phu-thap-nien-70/905048/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.