Phạm Khải nghe được tin Diệp Vệ Đông tỉnh lại, vội làm xong chuyện của mình liền chạy nhanh qua đây thăm. Diệp mẫu đặt trái cây hắn mua ở trên tủ đầu giường, trong miệng nói: "Người tới là được, tiêu pha như vậy làm gì, lại nói, nó bây giờ cũng ăn không hết."
Phạm Khải cười cười: "Cháu biết, Vệ Đông cậu ta ăn không hết thì mọi người ăn. Mọi người chăm sóc cậu ta cũng rất vất vả mà."
Diệp mẫu thở dài: "Không vất vả gì, chỉ cần Vệ Đông khỏe mạnh là thím yên tâm."
"Có lời này của thím, cậu ta không dám không khỏe."
Phạm Khải đứng ở mép giường, cúi đầu nhìn Diệp Vệ Đông. "Có phải hay không?"
Diệp Vệ Đông không nói chuyện, cho hắn một ánh mắt.
Phạm Khải vui vẻ, cùng Diệp mẫu nói nói mấy câu, ngồi trong chốc lát thấy không có chuyện gì liền nói với Diệp Vệ Đông: "Tôi còn có việc, về trước đây, hôm nào rảnh lại đến thăm cậu."
Giản Dao lấy nước ấm trở về, không thấy Phạm Khải, hỏi: "Phạm Khải về rồi hả mẹ?"
"Vừa mới đi." Diệp mẫu nhận lấy bình nước trong tay cô, rót chén nước, nói: "Cũng không biết Mập mạp cùng Đô đô như thế nào......"
Giản Dao cũng nhớ mong bọn trẻ, cô nhìn thoáng qua Diệp Vệ Đông. "Mẹ, nếu không buổi chiều mẹ trở về, Vệ Đông hiện tại cũng tỉnh rồi, tình huống khá tốt."
Diệp Vệ Đông nghe vậy cũng gật đầu.
Diệp mẫu có chút do dự, "Con có thể không?"
"Không có vấn đề gì đâu ạ." Giản Dao nói: "Bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-vat-hi-sinh-nam-phu-thap-nien-70/2075510/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.