Edit: Mị Mê Mều Sau nghỉ trưa, viện trưởng triệu tập tất cả các bạn nhỏ vào trong sân lớn, bắt đầu chơi diều hâu bắt gà con. Bầu trời xanh áp đến cực thấp, đám con nít hoạt bát lanh lợi, trên mặt tràn trề nụ cười vui vẻ, sạch sẽ. Ngoài những đứa nhỏ này, tụi Lương Thâm cũng chơi rất thỏa thích, cười vui vẻ kêu la không ngừng. Nhưng đột nhiên, có người đụng trúng Lương Thâm từ phía sau, chân Lương Thâm loạng choạng, lúc thấy sắp té ngã, cậu bất giác kéo người bạn nhỏ bên cạnh. Động tác liên tiếp này khiến hai đứa nhỏ đứng không vững, chỉ nghe tiếng ngã bịch xuống đất. Bạn nhỏ bên cạnh bị Lương Thâm kéo té ngã trên mặt đất. Lần này cậu bé ngã không nhẹ, cổ tay đập lên mặt đất, trực tiếp chảy máu. Trẻ con ở chỗ này không phải loại yếu đuối, cho dù thấy máu, bé trai cũng chỉ hơi sửng sốt chứ không òa khóc. Cậu bé bò dậy khỏi mặt đất, xông lên đẩy Lương Thâm ngã trên đất, chỉ vào cậu quát: "Cậu đẩy tôi!!!" Những bạn nhỏ khác đứng cùng một phe với cậu bé ngừng chơi đùa, hùa theo: "Cậu đẩy tiểu Vỉ!" Lương Thâm ngã trên mặt đất, không hiểu sao lại bị chỉ trích thì sững sờ không nói gì. Đối diện với mấy ánh mắt oán giận, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Thâm nhanh chóng biến mất, ánh mắt cậu ảm đạm, trầm giọng giải thích: "Tôi không có, do Điền Điềm đẩy." Điền Điềm ở tổ bên cạnh Lương Thâm, đối diện với bé trai. Tuy cậu không thấy rõ nhưng nhất định là do cô nhóc không sai. Bé trai hung dữ nhìn về phía Điền Điềm: "Sao cậu lại đẩy tôi?" Vẻ mặt của cậu bé và ánh mắt của những người khác khiến Điền Điềm không trả lời được, đến khi phản ứng lại, cô nhóc sợ đến mức khóc thành tiếng: "Hu hu hu hu, không phải tôi. Cậu, cậu đừng nói lung tung..." "Vậy chính là cậu làm!" Tiểu Vĩ lại chỉ vào Lương Thâm, "Cậu kéo tôi, còn đẩy tôi." "Cậu làm, cậu làm! Đồ nhát gan không thừa nhận!" "Cậu mau xin lỗi Tiểu Vĩ đi...!" Mọi người nắm tay nhau vây quanh Lương Thâm, giọng xí xô xí xào chói tai. Lương Thâm bịt lỗ tai, mắt to ứa lệ. Cậu đang chơi vui vẻ, hoàn toàn không đẩy ai, dựa vào đâu mà bắt cậu xin lỗi? Tình hình bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của người lớn. Trong chốc lát, viện trưởng Phùng đến đây kéo mấy đứa nhỏ ra. Giang Đường đi đến bên cạnh Lương Thâm, không đợi Giang Đường nói chuyện, Lương Thâm đã ôm đùi cô khóc nức nở. "Cậu ấy đẩy Tiểu Vĩ!" Một bé gái trong đó lớn tiếng rít lên. Nếu là trước đây, Giang Đường nhất định sẽ đứng về phía người khác vô điều kiện, dù sao tính tình Lương Thâm không tốt, bắt nạt người ta quen rồi. Nhưng bây giờ, cô tin tưởng con của mình. Giang Đường cụp mắt nhìn Lương Thâm, cẩn thận ôm lấy cậu, dịu dàng hỏi: "Con không làm thật sao?" "Con không có." Lương Thâm nghẹn ngào: "Do, do Điền Điềm làm." Mũi cậu đo đỏ, khổ sở trong lòng, "Mẹ, mình về nhà đi, con không muốn ở đây..." Bạn nhỏ nơi này không tốt chút nào, chẳng phân biệt tốt xấu đã mắng cậu. Rõ ràng là cậu không hề làm gì cả! "Điền Điềm sẽ không đẩy ai đâu." Trần Tử Nhàn bế Điền Điềm đang nức nở, ánh mắt nhìn Giang Đường và Lương Thâm mang theo sự khó chịu âm ỷ. Lương Thâm: "Chính là nó!" Lông mày lá liễu dài nhỏ của Trần Tử Nhàn nhướng cao, lạnh giọng chất vấn: "Con nhìn thấy à?" Ngũ quan cô ta có tướng cực kỳ cay nghiệt, lạnh lùng. Tuy diện mạo đẹp đẽ nhưng không có sự dịu dàng của phái nữ, nghiêm túc lên càng khiến chân người khác phát lạnh. Bây giờ, khí thế cả người cô ta đều dùng trên người Lương Thâm, tức khắc khiến Lương Thâm á khẩu không trả lời được. Sau khi sửng sốt một hồi lâu, Lương Thâm nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu đưa lưng về phía Điền Điềm, chắc chắn không thấy, nhưng cậu biết là do cô nhóc làm. Trần Tử Nhàn dời tầm mắt, "Lương Thâm, con nít không được nói dối, cũng không được trốn tránh trách nhiệm." Mí mắt Lương Thâm rũ xuống, giọng nói vô lực: "... Con không có." Cậu không nói nữa, cụp vai đi đến bên cạnh Sơ Nhất, ũ rũ ỉu xìu. Ngay khi Trần Tử Nhàn muốn dẫn con gái trở về, đột nhiên một đôi tay chắn ngang trước mặt cô ta. Bước chân Trần Tử Nhàn dừng lại, bất giác ngẩng đầu nhìn xem. Người phụ nữ chắn trước mặt cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, mắt hồ ly lạnh nhạt, tuy là người mới vào nghề nhưng khí chất, mặt mày lại là thượng thừa. Giang Đường nhìn về phía đạo diễn An: "Vừa nãy đều được quay lại đúng không? Xem thử bản phát lại là sẽ biết ngay thôi.” Trần Tử Nhàn sững sờ, hoàn toàn không ngờ Giang Đường sẽ làm đến mức này. Cô ta cau mày ngăn cản thợ quay phim, ánh mắt lộ ra chút tức giận: "Vậy không hay lắm đâu. Làm vậy tổn thương tự tôn của trẻ nhỏ lắm." Bên môi Giang Đường cười nhẹ, giọng điệu bình tĩnh: "Chính vì không tổn thương tự tôn của bọn nhỏ nên mới phải xem bản phát lại." Dứt lời, Giang Đường đi đến trước máy quay: "Tua tới đoạn chơi đùa lúc nãy đi." Sau khi nhận được ánh mắt của đạo diễn An, cảnh VJ tua tới vốn là hình ảnh, sợ không nhìn rõ, cậu ta còn cố ý phóng to cảnh phim. Trong hình, Điền Điềm uốn éo cơ thể va vào Lương Thâm, lúc này mới khiến Lương Thâm không đứng vững kéo Tiểu Vĩ ngã theo. Nhìn đoạn phát lại này, sắc mặt Trần Tử Nhàn càng thêm khó coi. Giang Đường cười như không cười, "Bây giờ rõ ràng rồi." Tính cách Trần Tử Nhàn tự kiêu, thứu cô ta không chịu được nhất chính là bị người khác phá đám giữa chừng, đặc biệt là bị một kẻ tôm tép không tiếng tăm coi thường. Cô ta nắm chặt tay lấy lại bình tĩnh, kéo Điền Điềm qua, rũ mắt hỏi cô nhóc: "Sao lúc nãy con không nói?" Điền Điềm chột dạ cúi đầu: "Con, con cũng không biết." Trần Tử Nhàn: "Vậy con phải xin lỗi Tiểu Vĩ, đi đi." "Con không!" Tiểu công chúa Điền Điềm lập tức ương bướng, cô nhóc hất tay Trần Tử Nhàn ra, òa khóc chạy về phòng. Trần Tử Nhàn đi đến bên cạnh Tiểu Vĩ, "Dì xin lỗi cháu, Điền Điềm không cố ý, con tha thứ cho nó có được không?" Tiểu Vĩ bịt vết thương, bất đắc dĩ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng trên người Lương Thâm. Cậu bé hơi xấu hổ nhìn Lương Thâm, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta chơi tiếp được không?" "Tôi không chơi với các cậu." Lương Thâm chùi nước mắt bị ép chảy ra, rầu rĩ không vui xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng của con trai, Giang Đường cũng không nói gì. Ai quy định sau khi bị hiểu lầm thì bắt buộc phải thông cảm. Là một đứa trẻ, có lẽ cậu không cần phải rộng lượng như vậy, không cần tâm lí như vậy. Có thể lựa chọn tha thứ, cũng có thể lựa chọn không tha thứ, tất cả đều dựa vào tâm tình của cậu. Trở về phòng, Lương Thâm co ro trên ghế khóc không ngừng. Thiển Thiển cắn ngón tay đứng trước mặt câu, ánh mắt rất luống cuống. "Anh ơi, anh đừng khóc~" Lương Thâm đỏ mắt, nghẹn ngào: "Em đi ra đi!" Thiển Thiển mếu máo, giọng nói non nớt tủi thân cực kỳ "Anh đừng nạt... nạt em." "Anh còn muốn véo mặt em cơ!" Nói rồi, Lương Thâm véo khuôn mặt mềm mại như cục bột của Thiển Thiển. "Đừng bắt nạt em gái." Sơ Nhất tiến lên kéo hai đứa ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị vò đỏ bừng của Thiển Thiển, cậu đau lòng ôm cô bé vào lòng. Thấy vậy, trong lòng Lương Thâm rất không cân bằng: "Anh chỉ thiên vị em gái, không ai thích em hết!" Nói dứt lời, Lương Thâm cúi đầu lại khóc nức nở một trận. Không hiểu sao cậu lại giận dỗi, khiến người khác khó mà đoán được. Chờ sau khi Giang Đường đi vào, Lương Thâm ngước mắt lên, khóc càng hăng. Giang Đường rút ít khăn giấy đi qua chùi nước mũi cho cậu, trong thời gian ngắn, đứa nhỏ này khóc toát mồ hôi lạnh đầy trán. Giang Đường lờ mờ cảm thấy không đúng, cho dù bị oan rất uất ức, cũng không đến nỗi khiến đứa nhỏ khóc đến như vậy. Chẳng lẽ cậu có nỗi niềm gì khó nói? Giang Đường ngồi xuống trước mặt Lương Thâm, hỏi: "Có phải con khó chịu ở đâu không?" Đối mặt với ánh mắt của Giang Đường, Lương Thâm ngừng nghẹn ngào, gật đầu: "Chân đau." "Bên nào?" Lương Thâm: "Bên trái." Giang Đường cởi giày trên chân Lương Thâm, đầu ngón út trắng béo của cậu co quắp, mắt cá chân đỏ một mảnh. Giang Đường cau mày: "Vừa nãy bị trật ư?" "Vâng." Lương Thâm gật đầu, "Mẹ ơi, đau..." Lúc trước chỉ lo sợ hãi, chờ đến khi về tới mới thấy đau, lại không dám nói, chỉ có thể nhịn. Giang Đường thở dài, lấy một túi thuốc du lịch trong ba lô, đổ thuốc mỡ ra bôi thuốc giúp cậu. Giang Đường bận chăm sóc con trai, lại không phát hiện cô con gái nhỏ đã rời khỏi phòng. Trái lại, Sơ Nhất phản ứng rất nhanh, cậu nhìn xung quanh rồi ra ngoài tìm kiếm. Giờ đã là buổi chiều, chân trời nổi gió lạnh. những bạn nhỏ đều đang vào học, thầy giáo giảng bài là Hạ Hoài Nhuận và Trần Chí Phàm. Đáng lẽ Giang Đường cũng phải tới, nhưng vì Lương Thâm nên bỏ lỡ những cơ hội lên hình này. Cô bé không lớn mấy băng qua hành lang, lúc đi ngang qua cửa sổ thì vạch ra nhìn quanh bên trong. Cô bé tìm từng phòng một, cuối cùng tìm thấy Điền Điềm đang ăn vụn ở phòng bếp. Thiển Thiển vén tay áo, nhếch môi, hùng dũng oai vệ, khí thế dâng cao đi đến bên cạnh Điền Điềm. So với mấy đứa nhỏ cùng tuổi mà nói, Điền Điềm phát triển sớm quá mức. Bất kể là chiều cao hay cân nặng đều gấp đôi Thiển Thiển. Đối mặt với Điền Điềm "khổng lồ", Thiển Thiển không sợ một chút nào, trong đầu luôn muốn tìm về mặt mũi giúp anh trai. "Chị đi xin lỗi anh em với em!" Giọng điệu Thiển Thiển rất hung dữ, nhưng giọng nói non nớt lại hạn chế khí thể của cô bé, trông như mèo con đang nổi giận vậy. Điền Điền nuốt bánh bao ừng ực vào miệng, lấy làm kỳ quái: "Tại sao chị phải xin lỗi anh em?" Thiển Thiển: "Chị đẩy anh em, hại anh ấy trật chân, còn khóc nữa." "Hừ, chị không muốn đi đấy!" Điền Điềm lách qua Thiển Thiển, chuẩn bị rời khỏi phòng bếp. Thiển Thiển phồng má, đuổi theo không chịu bỏ qua, "Nếu chị không xin lỗi em sẽ giận đấy!" Điền Điềm: "Hừ." Thái độ của cô nhóc thành công chọc giận Thiển Thiển, tuy là đứa nhỏ nhất trong nhà nhưng tính tình Thiển Thiển không hề nhỏ. Điều quan trọng nhất là cô bé rất bao che khuyết điểm, điều này giống bố Lâm Tùy Châu của cô bé. Thiển Thiển nghiến răng nghiến lợi nhìn lưng Điền Điềm chằm chằm, cô bé "ya" một tiếng, lạch bạch chạy tới đâm đầu vào lưng Điền Điềm... Một màn lúng túng đã xảy ra, Điền Điềm không hề nhúc nhích tẹo nào, mà Thiển Thiển dùng sức quá mạnh lùi về sau hai bước liên tục vì quán tính của cơ thể. Cô bé va vào bàn phía sau "ầm" một tiếng, đầu đạp vào góc bàn. Đầu tiên là Thiển Thiển sững sờ, sau đó đau đớn kéo tới, cô bé ôm đầu gân cổ gào khóc. Sau khi bối rối hai giây, Điền Điềm ôm bụng cười lớn: "Đáng đời em!" Trừ Điền Điềm, thực ra VJ cũng rất muốn cười... Trong phòng bếp, mấy cô nhóc một đứa khóc đứa một cười, một đứa ngồi trên đất một đứa đắc chí, hình ảnh này rất dễ khiến người không rõ tình hình hiểu lầm. Đúng lúc Sơ Nhất tìm tới, nhìn Thiển Thiển ôm đầu khóc bù lu bù loa, lại nhớ đến mắt cá chân bị bong gân của em trai, Sơ Nhất tốt tình từ trước tới giờ chợt không thể nhịn được nữa. Khuôn mặt nhỏ của cậu u ám, cả người được khí đen quấn quanh. Một giây tiếp theo, Sơ Nhất lâm vào trạng thái tức giận được A Vô thay thế. A Vô không cảm xúc băng qua bậc cửa cao cao, đi đến phía sau Điền Điềm, đưa tay kéo bím tóc bện hai bên của Điền Điềm: "Mày đang làm gì ở đây?" Điền Điền bị khắc tinh nắm bím tóc không cười nổi, miệng cô nhóc há ra, bắt đầu gào khóc. A Vô với tính nết nổi quạu chưa bao giờ biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc. Cậu kéo Điền Điềm đến trước mặt Thiển Thiển, lạnh giọng lên tiếng: "Xin lỗi em gái tao." Đối với lời của A Vô, một câu Điền Điềm cũng không nghe vào. Cô nhóc muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này tìm mẹ, trong lúc bối rối cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Điềm Điềm vừa khóc vừa vớ một cái xẻng trên bàn, rồi đập về phía đầu A Vô. Hết chương 89
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]