Chương trước
Chương sau
Hậu sự của bà cụ do ê-kíp chương trình lo liệu. Sợ bọn nhỏ biết sẽ đau lòng, Giang Đường dặn dò hết lần này đến lần khác tuyệt đối đừng chiếu đoạn này ra. Đối với sự đề nghị của cô, ê-kíp chương trình đồng ý một cách dứt khoát. Dù sao bọn họ cũng không muốn dùng cái chết của bà cụ để lăng xê.
Quay phim khoảng một tuần kết thúc, Giang Đường và bọn nhỏ trở về thành phố A. Lúc đi ngang qua một làng du lịch, cô con gái nhỏ - Thiển Thiển đang khuấy tròn trên cửa sổ xe bỗng ngột quay đầu hỏi: "Mẹ, chúng ta đi tắm suối nước nóng được không~?"
Làng du lịch suối nước nóng này là chỗ giao nhau giữa thành phố A và thành phố B, xem ra mới mở không bao lâu, cổng sân vắng vẻ.
Giang Đường hướng mắt vào trong quan sát: "Chúng ta chỉ có thời gian hai ngày. Nếu con muốn đi chơi thì không về nhà tìm bố được."
Ai ngờ cô bé trả lời thẳng thắn dứt khoát: "Vậy thì không tìm."
Dứt lời, Thiển Thiển nhìn về phía anh trai tiểu ma vương trong xe: "Anh, chúng ta đi tắm suối nước nóng được không?"
Lương Thâm lắc đầu: "Anh muốn về nhà."
Thiển Thiển nằm nhoài trên bắp chân Giang Đường, kéo tay áo Lương Thâm, tha thiết mong chờ nhìn cậu, nói: "Vì sao anh muốn về nhà?"
Lương Thâm đáp: "Bố sẽ mua đồ chơi cho anh."
Thiển Thiển nói: "Nhưng mà đồ chơi mua lúc nào cũng được, bố lúc nào gặp cũng được, tắm suối nước nóng thì không chắc."
"..."
Lương Thâm không khỏi rơi vào trầm lặng.
Cậu cảm thấy... hình như em gái nói khá có lý!!
Chỉ cần bố không chạy thì đồ chơi cũng không chạy được, nhưng bỏ lỡ làng du lịch này thì không chắc."
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, đôi mắt Lương Thâm lấp lánh, gật đầu lia lịa: "Anh cũng đi, anh cũng đi."
Thiển Thiển lừa anh trai xong tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Hai đứa nhỏ đều đồng ý, bây giờ chỉ còn Sơ Nhất. Giang Đường nghiêng đầu nhìn về phía cậu con cả, dịu dàng hỏi: "Sơ Nhất thì sao?"
Cảm nhận được ánh mắt Giang Đường xuyên tới, Sơ Nhất lấy tai nghe xuống, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nghe mẹ ạ."
Úi chà, thật là ngoan.
Cậu cười khiến tim Giang Đường tan chảy, không kìm được nâng khuôn mặt của Sơ Nhất lên hôn lên mặt cậu.
"Vậy chúng ta đến làng du lịch thôi!"
Bên trong xe hoan hô một trận.
Đất trời tươi đẹp, xe bảo mẫu quay đầu chạy vững vàng, lái thẳng vào làng du lịch Hạnh Phúc sát dưới chân núi.
Xe Hạ Hoài Nhuận chạy phía trước, khóe mắt thoáng thấy xe phía sau chuyển đường, anh hơi nhíu mày. Sau khi bảo tài xế đỗ xe bên lề, anh lấy điện thoại ra bấm gọi Giang Đường. Điện thoại nhanh chóng kết nối, Hạ Hoài Nhuận hỏi: "Bọn cô muốn đi đâu đấy?"
Trong loa truyền đến giọng nói hơi phấn khích của Giang Đường: "Bọn nhỏ muốn đến làng du lịch, thiết nghĩ hai ngày nghỉ ngơi cũng không cần phải về nhà. Này, anh có muốn đưa La La và bé Mộc Đầu đến đây chung luôn không?"
Đường núi đi đến thôn của bé Mộc Đầu quá khó đi nên ê-kíp chương trình quyết định để bé Mộc Đầu tạm thời đi theo khách mời. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bé Mộc Đầu chọn Hạ Hoài Nhuận.
"Vậy tôi hỏi thử." Hạ Hoài Nhuận nhìn sang hai đứa nhỏ đang chơi game bên cạnh, hỏi: "Đám Sơ Nhất đến làng du lịch tắm suối nước nóng, La La và bé Mộc Đầu muốn đi không?"
Hai đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, Hạ La gật đầu, bé Mộc Đầu xấu hổ gãi má: "Suối... suối nước nóng là gì ạ?"
Từ nhỏ đến giờ cậu luôn ở trong núi, đến ngay cả vòi hoa sen cũng là lần đầu nhìn thấy, đừng nói là nói tới suối nước nóng.
Hạ Hoài Nhuận rất kiên nhẫn giải thích một lần, mắt của bé Mộc Đầu bừng sáng, cậu muốn đi tắm suối nước nóng là không thể nghi ngờ, nhưng cậu không trả lời thẳng mà lại nhìn về phía Hạ La. Nhận được ánh mắt hy vọng, Hạ La không có mấy hứng thú với suối nước nóng vẫn đáp lại: "Đi ạ."
Bé Mộc Đầu nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra tám cái răng trắng như tuyết: "Con cũng đi."
"Vậy thì đi thôi." Anh cúp điện thoại, xe đuổi theo sát xe bảo mẫu phía trước.
Bây giờ không phải là kỳ du lịch cao điểm, hơn nữa làng du lịch này mới xây dựng, sảnh giao dịch vắng vẻ không người. Chân trước Giang Đường làm thủ tục vào ở xong, chân sau Hạ Hoài Nhuận đã theo tới.
Anh lấy giấy chứng nhận đưa cho lễ tân, quay đầu nhìn Giang Đường, cười nói: "Cô đúng là tự tại."
Giang Đường: "Hiếm khi ra ngoài, dẫn bọn nhỏ đi thư giãn."
Hạ Hoài Nhuận nhận lấy thẻ phòng lễ tân đưa tới, đi theo phía sau nhân viên cùng với Giang Đường.
Phong cách trang trí của làng du lịch nay thiên về kiểu Nhật, băng qua phòng khách thì đi thẳng tới sân sau. Hai bên hành lang bằng gỗ là hồ nước nhỏ nhân tạo trong suốt thấy đáy, cá chép đỏ bơi thành đàn trong hồ nước. Xuống hành lang gấp khúc kiểu kép, bọn họ đến khu phòng trọ.
Sau khi dẫn mấy người họ đến cửa, nhân viên dừng bước: "Phía sau là khu suối nước nóng, chúc anh chị chơi vui vẻ."
Giang Đường quẹt thẻ mở cửa, ba đứa nhỏ không chờ được nữa mà xông vào trong phòng, nhảy nhót tưng bừng bên trong. Giang Đường hơi bất đắc dĩ: "Bọn nó nghẹn điên rồi."
Hạ Hoài Nhuận cười khẽ, mở cửa cho bọn Hạ La trước, lúc này mới hỏi: "Không nói với Lâm Tùy Châu một tiếng sao?"
Được anh nhắc nhở, Giang Đường bỗng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới một người còn chờ ở nhà.
Ánh mắt cô bình tĩnh: "Quên mất."
Hạ Hoài Nhuận: "..."
Giang Đường hơi xấu hổ: "Đột ngột quyết định, quên mất thật."
Hạ Hoài Nhuận: "..."
Hạ Hoài Nhuận: "Thứ cho tôi nói thẳng, địa vị trong nhà của giám đốc Lâm có vẻ hơi thấp."
Cho dù thay đổi quyết định tạm, người bình thường cũng sẽ gọi điện thông báo một tiếng. Kết quả đến đây rồi, Giang Đường lại quên mất. Anh bất giác đồng tình cho Lâm Tùy Châu, tên kia cao to nghiêm túc, trông khôn khéo giỏi giang, thực ra... không hề có cảm giác tồn tại trong mắt vợ, thật đáng thương.
Khuôn mặt Giang Đường đỏ lên, có chút lúng túng.
Hạ Hoài Nhuận bất giác thở dài: "Nói với anh ấy một tiếng đi, đỡ phải sốt ruột."
Giang Đường gật đầu, mang hành lý vào cửa.
"Mẹ ơi, bên này có sân nhỏ!" Thiển Thiển vui vẻ chạy đến, gấp rút gọi cô đến xem cái sân nhỏ phía sau phòng ngủ.
Cửa lùa kiểu Nhật mở rộng ra hai bên, có một cây đào được trồng ở giữa sân, dưới tàng cây có thêm tiếng nước chảy. Tuy hoa đào đã rụng nhưng vẫn xa hoa lộng lẫy.
Ba đứa nhỏ sóng vai ngồi xuống, lắc lư bàn chân nhỏ thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Một lúc sau, cửa bên cạnh cũng được mở ra, Hạ La và bé Mộc Đầu ló nửa người ra, gật gù đắt ý làm mặt quỷ với bọn nhỏ.
Giang Đường trở về phòng lấy điện thoại gọi cho Lâm Tùy Châu.
Vào giờ phút này, Lâm Tùy Châu không biết chân tướng đang nấu bữa tiệc lớn trong nhà, khổ tâm mong đợi vợ và con gái đáng yêu nhiều ngày không gặp.
Nhìn thấy số gọi đến là Giang Đường, Lâm Tùy Châu vội vàng lau khô nước trên tay, ra khỏi phòng bếp nghe điện thoại: "Sắp tới rồi à?"
Anh ngước mắt liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ mười lăm phút, nếu không kẹt xe trên đường, hẳn sẽ tới trước mười một giờ. Nghĩ đến hình ảnh gặp lại vợ con, Lâm Tùy Châu không nén được mỉm cười: "Anh làm tôm rim, còn học nướng bánh ga-tô với Vitoc nữa, nhưng không biết làm có ngon không..."
Vitoc là bậc thầy điểm tâm ngọt mà Lâm Tùy Châu tự mời về từ Pháp, đối với món nướng thì thuận buồm xuôi gió. Tuy anh là học trò mới nhưng có thầy chỉ điểm, món anh làm chắc không quá tệ.
Giang Đường há miệng, không chờ cô trả lời, Lâm Tùy Châu lại nói: "Hôm qua anh thức cả đêm xử lý xong công việc của hai hôm tới rồi. Mẹ con em muốn đi đâu, anh đều đi cùng được."
"..."
Giang Đường vốn không áy náy, nhưng bây giờ nghe sự mong đợi trong ngữ điệu của anh, trong đầu chợt hiện ra dáng vẻ Lâm Tùy Châu mỉm cười. Chắc anh rất nhớ tụi Thiển Thiển, chắn hẳn vô cùng chờ mong đoàn tụ với bọn nhỏ, nhưng...
Thấy cả buổi Giang Đường không nói chuyện, Lâm Tùy Châu bỗng nhận ra điều gì. Nụ cười trên mặt anh dần dần cứng đờ, âm điệu trầm thấp: "Mẹ con em không về à?"
Giang Đường kéo góc áo, không hiểu sao hơi chột dạ, cô nói: "Bọn em đi ngang qua một làng du lịch mới mở, tên là làng du lịch Hạnh Phúc, bọn nhỏ muốn tới chơi, cho nên..."
Giọng Lâm Tùy Châu trầm xuống: "Cho nên em không về, phải không?"
Giang Đường lí nhí: "... Ừm."
Lâm Tùy Châu không trả lời, lặng lẽ kép tạp dề trên người xuống, sau đó nói: "Mẹ con các người chơi vui!"
Nói xong, anh cúp máy.
Phòng khách to lớn yên tĩnh dị thường. Lâm Tùy Châu ném điện thoại đi, bàn tay to xoa tóc một cách phiền não, anh hơi buồn bực quanh quẩn trước bàn ăn. Chờ sau khi tỉnh táo lại, lông mày rậm nhướng lên, lập tức có ý tưởng.
Hình như Lâm Tùy Châu giận rồi...?
Một người đàn ông lớn như anh chắc sẽ không hẹp hòi vậy đâu nhỉ? Giang Đường cầm điện thoại, chậm chạp chưa trở lại bình thường. Nhưng ngẫm lại, nếu cô dạt dào trông mong, chờ đợi người yêu trở về, kết quả bị cho leo cây thì cô cũng sẽ đau lòng lắm. Đặc biệt là... Lâm Tùy Châu còn khó ở, đã nghiện còn ngại, lòng dạ hẹp hòi như vậy, không chừng bây giờ đang mắng người nhiều lắm đây.
Ngẫm nghĩ, cô liếc mắt ra ngoài. Bọn nhỏ chạy nhảy trong sân, biểu cảm đầy vui tươi hớn hở. Lại nghĩ đến Lâm Tùy Châu cô đơn trong nhà, không hiểu sao trong lòng Giang Đường lại có cảm giác khác thường. Cô cứ cảm thấy... dường như người đàn ông kia hơi đáng thương một tẹo.
Giang Đường cắn môi, cân nhắc trái phải, cuối cùng cũng quyết định. Cô giơ tay gọi ba đứa nhỏ về, đợi sau khi bọn nhỏ đứng thành hàng, cô khom lưng nói: "Chúng ta về nhà nhé."
Ba anh em ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn do Sơ Nhất lên tiếng hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Bố ở nhà chờ các con đấy, lần sau chúng ta trở lại chơi, được không?"
Bọn nhỏ đều là đứa trẻ biết lắng nghe. Thiển Thiển vốn rất muốn ở bên tụi bé Mộc Đầu, vừa nghe Giang Đường nhắc đến bố, dù không vui nhưng cũng gật đồng đồng ý. Thấy bọn nhỏ đều đồng ý, Giang Đường hài lòng nở nụ cười, lấy thẻ phòng, xách hành lí ra cửa.
Sau khi nói một tiếng với Hạ Hoài Nhuận ở cửa đối diện, đám người Giang Đường rời khỏi làng du lịch Hạnh Phúc.
Xe khởi hành lần nữa, Thiển Thiển và Lương Thâm lưu luyến bịn rịn nhìn bóng dáng làng du lịch dần xa.
Lương Thâm phồng má, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn không tình nguyện. Lúc đầu cậu còn định chơi trốn tìm trong đó với tụi Mộc Đầu cơ, đáng tiếc...
"Mẹ ơi, khi nào chúng ta về tới nhà?"
Giang Đường vuốt mái tóc của con gái, dịu dàng đáp: "Khoảng hai giờ thôi."
"... Ồ." Thiển Thiển chớp mắt, "Con dựa vào mẹ ngủ một giấc được không?"
"Được chứ."
Thiển Thiển nở nụ cười, cơ thể bụ bẫm lăn thẳng vào lòng Giang Đường. Lương Thâm thấy vậy cũng học theo răm rắp, lăn vào một bên khác.
Chặng đường lần này rất yên tĩnh, chờ bọn nhỏ vừa tỉnh ngủ, bọn họ cũng về tới nhà họ Lâm.
Tài xế hỗ trợ xách hành lý, Lương Thâm và Thiển Thiển ngủ mơ mơ màng màng, mắt lờ mờ bước xuống xe. Nhìn thấy mấy người Giang Đường trở về, quản gia vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Bà chủ... không phải bà đang ở làng du lịch sao?"
"Đúng vậy, nhưng vừa trở về rồi." Giang Đường đá giày trên chân ra, nhìn xung quanh một vòng mới nhận ra phòng khách trống huơ trống hoác, cô nhướng mày: "Lâm Tùy Châu đâu?"
Mặt quản gia lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài: "Ông chủ đến làng du lịch tìm các người, bây giờ chắc đã tới rồi."
"..."
"......"
"........."
Lâm Tùy Châu đến rồi.
Trước khi xuống xe, anh đã chọn lọc từ ngữ xong từ lâu, anh không thể để Giang Đường nhìn ra sự vội vàng của anh. Vì vậy, anh định giả bộ hững hờ, chỉ là trùng hợp đi qua.
Như thế, Giang Đường nhìn thấy anh sẽ biểu cảm gì nhỉ?
Chắc là rất vui.
Nghĩ đến vợ con, mặt mày lạnh lùng của anh bất giác trở nên nhu hòa, thậm chí có chút phấn khởi nho nhỏ.
Mới vừa vào làng du lịch, lúc nào không gặp lại đúng lúc này Lâm Tùy Châu đụng phải Hạ Hoài Nhuận. Nhìn người đàn ông đột ngột đến thăm, vẻ mặt Hạ Hoài Nhuận kinh ngạc, chưa lên tiếng.
Lâm Tùy Châu giơ tay chào hơi với anh ấy, tiếng lên vài bước: "Chào giám đốc Hạ."
Sau khi xác thực là Lâm Tùy Châu, Hạ Hoài Nhuận lấy lại tinh thần, không thể tin được nói: "Sao anh lại ở đây?"
Lâm Tùy Châu liếc anh ấy một cái: "Chắc chắn không phải thăm anh."
Hạ Hoài Nhuận lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, anh vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thương xót cho Lâm Tùy Châu. Sau khi đưa tay xoa huyệt thái dương, giọng điệu anh ấy bất đắc dĩ: "Tôi lại hy vọng anh đến thăm tôi."
Ít nhất anh sẽ không thất vọng, càng sẽ không đi tay không một chuyến.
Lâm Tùy Châu cau mày: "Thấy ghê quá, tôi đến tìm Giang Đường."
"Đợi đã." Hạ Hoài Nhuận vội vàng kéo Lâm Tùy Châu lại, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, anh ấy nói: "Giang Đường đã về rồi, bây giờ chắc đã tới nhà rồi."
"..."
".........."
Sững sờ không nói gì một lúc, Lâm Tùy Châu cụp mắt gọi điện thoại cho Giang Đường.
Giang Đường bắt máy, ngầm hiểu với anh rơi vào im lặng.
"Anh/em..."
Hai người đồng thời lên tiếng.
"Có phải anh/em bị ngốc không?"
Hai người lại đồng thời hỏi.
Lâm Tùy Châu hít sâu một hơi: "Bỏ đi, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. Không được đi đâu hết, biết không?"
"... Vâng."
"Là bố hả mẹ?"
"Ừm." Giang Đường gật đầu, "Tụi con đói bụng thì ăn đồ ăn trước đi."
Bọn họ thức dậy sớm, xuất phát cũng sớm, trên đường chỉ ăn tạm một ít đồ ăn vặt. Giang Đường thì không sao, nhưng mấy đứa nhỏ chắc đã đói bụng.
Thiển Thiển lắc đầu: "Con đợi bố về ăn chung, không phải bố đã làm đồ ăn xong rồi sao?"
"Nhưng lâu lắm bố mới về tới."
"Không sao." Thiển Thiển cởi giày nhỏ, hai ba bước bò lên sofa, "Con sẽ chờ bố ở đây."
Giang Đường không nói gì, thuận theo bọn nhỏ.
Một lớn ba ở phòng khách chờ Lâm Tùy Châu về. Ban đầu, bọn nhỏ hợp lại xem TV một lúc, ngay sau đó bắt đầu buồn ngủ, ngã ngang trên ghế sofa. Giang Đường không có gì để làm bèn lướt mạng xem, thấy không ít người đẩy bài weibo công chúa tiên cá mà mình chuyển tiếp lúc đầu lên.
[Cẩm Cam không muốn gõ chữ: Tôi khen chính tôi.]
[Chẳng muốn nghĩ tên: Chị gái thú vị nha, chờ chương trình phát sóng.]
[Zhefnujoerwb: Chờ chương trình phát sóng +1, nhìn tấm hình của mấy đứa nhỏ sắp bị moe xỉu.]
[Trên mặt trăng: Weibo của chị gái có người quản lý không? Cảm thấy đã lâu không cập nhật trạng thái.]
Để chứng minh có người, Giang Đường lập tức tìm góc độ tự chụp một tấm rồi đăng lên. Sau đó đặt điện thoại sang một bên, nằm nghiêng buồn ngủ nhắm mắt lại, cô vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả nghỉ cho đã rồi ngủ mất. Thấy vậy, Tiểu Cao cầm tấm chăn mỏng đắp cho ba người.
Lâm Tùy Châu chạy uổng công lại chạy ngược về nhà.
Anh vốn rất bực mình, nhưng những chuyện hồ đồ liên tiếp này lại khiến anh cười nhẹ thành tiếng. Anh cười bất thình lình lại không có nguyên nhân, tài xế ngồi phía trước bất giác rụt cổ lại.
"Anh... không sao chứ?" Tài xế hỏi một cách dè dặt.
Đuôi lông mày Lâm Tùy Châu mang ý cười, đôi mắt thâm thúy nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Cậu biết thế nào là tâm ý tương thông không?"
".... Dạ?"
Tài xế chết lặng.
Anh nói: "Tôi và Giang Đường chính là như thế."
Dứt lời, Lâm Tùy Châu lại cười.
Mặt tài xế đần thối suốt cả hành trình.
Cậu ta không biết thế nào là tâm ý tương thông, nhưng... cậu ta phát hiện rốt cuộc người có tiền tùy hứng biết bao.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phòng khách trống vắng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô. Ngay sau đó bước chân đến gần, cửa được ai đó mở ra một cách cẩn thận.
"Ông chủ, ông về rồi." Quản gia tiến lên nhận áo khoác âu phục của Lâm Tùy Châu.
Anh nhỏ tiếng đáp lại, ánh mắt lưu chuyển, liếc tới bóng người ngủ say trên sofa.
Mặt quản gia tỏ ý cười: "Bà chủ vẫn chờ ông đấy."
Lâm Tùy Châu mím môi, làm như sợ đánh thức bọn cô, không khỏi nhỏ giọng: "Bọn họ ăn cơm chưa?"
Quản gia lắc đầu.
"Ông đi xuống trước đi, bảo nhà bếp chuẩn bị một ít món nóng."
"Vâng."
Sau khi người rời đi, lúc này Lâm Tùy Châu mới tiến lên.
Không biết Lương Thâm đã lăn từ trên ghế sofa xuống thảm từ lúc nào, nửa người trên của cậu ở phía dưới, nửa người dưới vắt trên sofa, tư thế ngủ không có chỗ nào để khen. Lâm Tùy Châu kéo tay áo lên, rón rén ôm con trai đi.
So với Lương Thâm, Thiển Thiển và Sơ Nhất ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nằm yên không nhúc nhích.
Tầm mắt anh đảo sang Giang Đường, mấy ngày ngắn ngủi không gặp, cô có vẻ hơi tiều tụy, quầng thâm dưới mí mắt nhìn mà khiến người ta khác đau lòng.
Lâm Tùy Châu khẽ giơ tay, lúc thấy đầu ngón tay sắp chạm vào khuôn mặt trắng nõn của cô, Giang Đường mở bừng mắt. Trong lòng Lâm Tùy Châu giật thót, dời mắt hoảng hốt thu tay lại.
Giang Đường chậm rãi xoay người, híp mắt nhìn người đàn ông cao to đứng trước mặt.
Cô lười biếng ngáp một cái, cẩn thận từ ghế sofa ngồi dậy.
"Anh về rồi à?"
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng của Giang Đường nghe khàn khác thường.
"Ừm."
Cô dụi mắt, nhỏ giọng oán giận: "Em bảo, có phải anh bị ngốc không? Đi qua cũng không nói một tiếng..."
Lâm Tùy Châu rũ mắt đi đến: "Vậy còn em?"
Giang Đường đáp: "Em muốn tạo niềm vui bất ngờ cho anh."
Khóe môi anh cong lên: "Anh cũng vậy."
Vẻ mặt cô ngơ ngác, một lúc sau mới nói: "Niềm vui đâu không thấy, bất ngờ thì có đó."
"..."
"Nói thật, không phải mới tám, chín ngày không gặp thôi sao, anh nhớ đến mức vậy à?"
Lâm Tùy Châu đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: "Xóa ba chữ 'không phải mới' đi, đến mức."
"..."
Giang Đường không còn lời nào để nói.
"Được rồi, anh đã nhớ đến vậy, cho anh hôn một cái là được."
Sự nhiệt tình đột ngột của Giang Đường khiến Lâm Tùy Châu sững sờ, chốc lát mới lấy lại tinh thần: "Không... không hay lắm nhỉ?"
Mấy đứa nhỏ đều ở đây, mặc dù không phải chưa từng hôn, nhưng...
"Không sao đâu." Con của minh thôi mà, đâu có gì đâu mà mắc cỡ.
Hầu kết Lâm Tùy Châu chuyển động, ánh mắt nhìn Giang Đường đầy nóng bỏng, anh hít sâu một hơi, nhắm mắt chậm rãi cúi người...
Chụt!
Môi Lâm Tùy Châu hạ trên một mảnh mềm mại, thứ cùng đến còn có một mùi bánh que vị tôm Mi Mi.
Sao cảm giác có gì đó sai sai?
Ấn đường Lâm Tùy Châu nhíu lại, anh hơi híp mắt, đối diện với một đôi mắt tròn vo. Mí mắt anh giật mạnh một cái, Lâm Tùy Châu đẩy đứa con trai nhỏ không biết trượt tới từ lúc nào một cách đầy ghét bỏ.
Anh lau miệng, thấy Lương Thâm vẫn đang mơ mơ màng màng.
"Giang Đường...!"
Tiếng gầm của Lâm Tùy Châu trực tiếp đánh thức hai đứa nhỏ khác. Giang Đường sợ đến mức giật mình, lườm anh một cái: "Đang yên đang lành anh lớn tiếng như vậy làm gì!"
"Em trêu anh."
Lâm Tùy Châu nhìn Giang Đường, vừa uất ức vừa tức giận.
Giang Đường chẳng hiểu ra sao: "Không phải anh nhớ con nhớ đến mức không chịu nổi sao? Thấy anh đáng thương nên em mới gắng gượng cho anh hôn con trai của em."
"Em..."
Lâm Tùy Châu á khẩu không trả lời được.
"Quên đi." Anh coi như không có gì, "Đi ăn cơm thôi, đói bụng không tốt."
"Không phải anh làm bánh ga tô cho mẹ con em rồi sao?"
"Cái đó cũng không còn mới nữa."
"Không sao." Giang Đường xua tay: "Chỉ ăn bánh ga tô anh làm."
Bánh ga tô Lâm Tùy Châu làm lần đầu đương nhiên không sánh được với bếp trưởng nước ngoài, nhưng so với Giang Đường thì dư sức. Cảm nhận kem mật đào tràn ngập khoang miệng, nội tâm Giang Đường là trăm cảm xúc đan xen. Đều là người, đều là một đôi tay, cũng đều chưa từng nấu cơm, sao... lần đầu người ta nấu đã ngon như vậy? Lại nhớ đến mấy món ăn bóng đêm của cô, Giang Đường liền xấu hổ không chịu nổi.
"Ngon không?"
Tay cầm dao nữa của Giang Đường khựng lại, cô ho nhẹ: "So với em vẫn thua một chút, xin đầu bếp Lâm hãy không ngừng cố gắng."
Đầu bếp Lâm nở nụ cười trầm ấm: "Đương nhiên trên đời này không ai sánh được với em."
Giang Đường nhíu mày, trong lúc nhất thời không phân rõ lời này là đang khen hay chê.
Chân anh bắt chéo, bưng cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ: "Kỳ sau sẽ đi đâu?
Giang Đường: "Phía bên tổ đạo diễn vẫn chưa tiết lộ, bọn em cũng không rõ lắm."
"Bố ơi, bố có thể đi cùng tụi con không?" Thiển Thiển ăn bánh ga tô xong, miệng đầy kem, giống hệt con mèo mướp nhỏ. Cô bé nhảy xuống khỏi ghế mạnh mẽ cuộn mình vào lòng Lâm Tùy Châu, kem ngoài miệng dính đầy ngực anh.
Lâm Tùy Châu không ngại, rút khăn giấy cẩn thận lau sạch cho cô bé.
"Nếu bố đi thì mẹ không đi được."
"Thôi, vậy bố đừng đi thì hơn." Thiển Thiển lập tức trở mặt, quyết đoán tránh khỏi Lâm Tùy Châu, rồi lao vào lòng Giang Đường: "Con muốn ở bên mẹ."
Lâm Tùy Châu bị vứt bỏ vô tình: "..."
Giang Đường nhịn cười: "Được rồi, tụi con lên nghỉ ngơi hết đi, mẹ nói chuyện với bố."
Thiển Thiển liếc nhìn Giang Đường, lại liếc nhìn Lâm Tùy Châu, cô bé bất giác cắn đầu ngón tay, giọng nói non nớt: "Bố mẹ, bố mẹ muốn sống thế giới hai người à?"
Giang Đường rất bất đắc dĩ: "Bố mẹ chỉ đang nói chuyện thôi."
"Con hiểu rồi!" Thiển Thiển ưỡn bộ ngực nhỏ, "Con không phải con nít, con là người trưởng thành."
Thiển Thiển hừ một tiếng, bàn tay mũm mĩm vén tóc lên, tiêu sái xoay người. "Vậy bố mẹ sống thế giới hai người đi, Thiển Thiển sẽ tự chăm sóc mình."
Dứt lời, Thiển Thiển mạnh mẽ kéo Lương Thâm còn chưa hiểu tình hình đi, Sơ Nhất nhìn bố mẹ mình, ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, xoay người đi lên lầu.
Đưa mắt nhìn bóng dáng ba đứa con đi xa, giữa mày Giang Đường nhuộm đầy ấm áp mà chính cô cũng chưa phát giác: "Con bé còn nhỏ sao mà diễn vậy chứ, sau này đừng cho nó xem phim truyền hình lúc tám giờ nữa."
Nói thì nói như thế, nhưng không lần nào cô ngăn được cả. Bất kể Giang Đường giấu đồ điều khiển ở chỗ nào, Thiển Thiển đều tìm được một cách tài tình.
"Em ở ngoài vẫn ổn chứ? Có ai bắt nạt em không?"
Giang Đường lắc đầu: "Mọi người tốt vô cùng, không ai dám bắt nạt em."
Ngoài Lịch Trường Phong ra, cô là một thành viên nhỏ nhất trong nhóm, lại là phái nữ duy nhất, đương nhiên các anh lớn chiếu cố cô ở mọi nơi. Giang Đường cũng độc lập, chưa bao giờ mở miệng nhờ vả, nhưng người khác tìm cô giúp một tay thì không ít.
"Mới đầu em con rất lo cho Sơ Nhất, ai ngờ là em nghĩ nhiều." Nghĩ đến Sơ Nhất, Giang Đường bất giác mỉm cười: "Nó rất được người khác yêu thích, mấy đồng bọn nhí cũng muốn chơi với nó, đến ngay cả A Vô cũng thay đổi rất nhiều..."
Giang Đường nói liên miên lải nhải, chia sẻ đủ thứ trong hành trình với Lâm Tùy Châu.Thứ nói nhiều nhất vẫn là con cái, giống như ngoài con ra, bọn họ không có đề tài nào khác để thảo luận.
Lâm Tùy Châu lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt sâu thẳm chỉ có một mình Giang Đường.
Từ lúc bắt đầu nói về bọn nhỏ, mặt mày cô luôn rất dịu dàng, có thể nhận ra cô đã thay đổi thành một người mẹ tốt, nhưng... trong lòng Lâm Tùy Châu hơi cô đơn.
"Giang Đường."
Rốt cuộc, Lâm Tùy Châu lên tiếng ngắt lời cô.
Giang Đường đang nói hăng say chợt dừng lại, ngỡ ngàng nhìn anh.
Anh nhìn Giang Đường: "Em có nghĩ tới một vấn đề hay không?"
"Cái gì?"
"Chẳng bao lâu nữa chương trình sẽ phát sóng, ánh mắt của truyền thông nhất định sẽ khóa chặt trên người em, Nếu ngoại giới biết quan hệ của chúng ta, em phải làm sao?
Lông mi Giang Đường run lên, vẻ mặt thản nhiên hào phòng: "Biết thì biết thôi, cũng không phải chuyện không thể lộ ra ngoài."
Lâm Tùy Châu tiếp tục hỏi: "Vậy nếu bọn họ còn biết chúng ta ly hôn thì sao?"
Giang Đường lắc đầu, thở dài: "Chú em, bây giờ đã là thế kỷ 21, ly hôn càng không phải chuyện không thể lộ ra ngoài gì."
"..."
Lâm Tùy Châu nín lặng.
Lông mi anh rũ xuống rung động nhè nhẹ, giọng nói trầm thấp: "Ý của anh là, chỉ cần em có quan hệ dính líu tới anh, mặc kệ sau này em nảy sinh tình cảm với ai thì cũng sẽ bị lấy ra so với anh một phen. Bọn họ đều không sắng được với anh, đến lúc đó mặt mũi em chắc chắn sẽ rất khó xem, người đàn ông em tìm cũng sẽ vì vậy mà trở mặt với em..."
Giang Đường nhìn Lâm Tùy Châu, cười nhạo: "Cái đó... có phải anh suy nghĩ nhiều quá không?"
Hai mắt Lâm Tùy Châu sáng quắc: "Anh chỉ đang tưởng thuật lại sự thật sắp xảy ra thôi."
"Được rồi, được rồi." Giang Đường hỏi, "Vậy anh dựa vào đầu mà nhận định không ai sánh được với anh?"
Người đàn ông trước mắt ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo lại khá giống với Lương Thâm. Anh nói: "Bởi vì, trên thế giới này chỉ có một Lâm Tùy Châu."
Anh có tiền, đẹp trai, thông minh, tự tin không ai sánh bằng.
Về chuyện này, anh rất tự hiểu lấy mình.
Giang Đường nhịn xuống kích động muốn trợn trắng mắt, vốn tưởng Lâm Tùy Châu là tổng tài bá đạo hung ác tàn bạo. Trên thực tế, lúc vừa bắt đầu anh là như vậy thật. Kết quả... Lâm Tùy Châu đi ngược lại với hình tượng ngày xưa, thậm chí ngầm phát triển theo phương hướng ngu ngốc, ấu trĩ.
Bây giờ, ngoài ba thằng quỷ nhỏ ra, Giang Đường còn phải phí hết tâm tư dỗ dành em bé bự này.
"Được được được, anh ưu tú nhất được chưa?" Giang Đường đứng dậy, "Em hơi mệt, đi lên ngủ tiếp một lát, giám đốc Lâm, anh cứ tự nhiên."
Nói rồi, Giang Đường xoay người đi lên lầu.
Đúng vào lúc này, một đôi tay từ phía sau siết eo cô lại.
Anh ôm rất sát, cơ thể cao to hoàn toàn bao phủ Giang Đường vào trong, hơi thở anh vây kín cô không chút kẽ hở.
Sau khi bối rối, Giang Đường trầm giọng trách mắng: "Ban ngày ban mặt, anh làm gì đấy?"
"Thực ra anh... không nhớ bọn nhỏ lắm."
Anh nghiêng đầu thủ thỉ, dịu dàng lạ thường.
Giang Đường sững người, không đáp.
Cơ thể Lâm Tùy Châu hơi kề đến, cúi đầu ngửi mùi thơm ngát mà cô phát ra, dịu dàng nói: "Anh nhớ em."
Bùm.
Lý trí trong đầu Giang Đường nổ tung.
Đầu óc trống rỗng, đến cả ánh mắt cũng bắt đầu ngỡ ngàng, mờ mịt theo.
"Anh, anh nói bậy bạ gì đấy?!"
"Anh không nói bậy." Anh rũ mắt, "Bằng không thì em cho rằng anh rãnh rỗi đến nỗi đi xa vậy tìm em à?"
"... Không phải anh đi thăm con à?"
"Anh không muốn nói về con." Lâm Tùy Châu hơi giận hờn, "Đừng nhắc con với nah."
"..."
"......"
... Tiến triển của sự việc, hình như hơi bị nhanh.
Giang Đường nhắm mắt, hít sâu mấy hơi mới tỉnh táo lại.
Cô giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Lâm Tùy Châu, lùi về sau hai bước giữ vững một khoảng cách với anh.
Giang Đường khôi phục lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Châu: "Giám đốc Lâm, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cũng... cũng không cần tạo sự lãng mạn của mấy người trẻ tuổi kia nữa."
"..."
"Em gần như hiểu ý anh."
Nói nhiều như vậy không phải vì muốn khiến cô trở về đây hay sao?
Giang Đường liếm đôi môi khô khốc: "Bây giờ em chính thức nói với anh một tiếng. Em không định phục hôn, càng sẽ không bàn tới bạn trai. Bây giờ, cái em muốn phát triển là sự nghiệp, đương nhiên, em cũng chăm sóc tốt cho bọn nhỏ. Vì vậy, giám đốc Lâm, anh có thể hiểu cho em không?"
Giang Đường tha thiết mong chờ nhìn Lâm Tùy Châu, dường như cô thấy ánh mắt người đàn ông trước mặt trở nên ảm đạm, thậm chí có chút... bi thương?
Lâm Tùy Châu mím môi.
Anh hối hận rồi, nếu như có thể xuyên về hôm anh ly hôn với Giang Đường ấy, anh nhất định sẽ đích thân đánh chết chính mình ngu xuẩn kia.
Ha, rốt cuộc ai cho anh sự tự tin đó? Còn đảo cái quái gì, hôn lễ mộng mơ cái quái gì? Cút con mẹ đảo đi! Cút con mẹ hôn lễ đi!!
Hết chương 85
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.