Chương trước
Chương sau
Edit: Mị Mê Mều
Bà cụ đã nói như vậy, Giang Đường cũng không tiện để Lương Thâm đứng ở bên ngoài nữa.
Cô đi ra ngoài thì thấy Lương Thâm dựa mặt vào cây, không nhúc nhích, không nói tiếng nào, cũng không biết có phải cậu đang khóc thầm hay không. Giang Đường duỗi tay vén sợi tóc xõa xuống ở vành tai, thả nhẹ bước chân tiến đến. Ngay sau đó nhìn thấy một màn khiến cô nổi giận.
Thằng quỷ nhỏ này thế mà lại ngủ đứng!
Cô khẽ cắn răng, kéo cậu dậy không chút lưu tình: "Con vô tư quá nhỉ?"
Lương Thâm nức nở, miệng hô đau.
Giang Đường phớt lờ sự phản kháng của cậu, tiếp tục hỏi: "Ngủ có ngon không?"
Lương Thâm chép chép miệng, như đang dư vị, một lát cậu mới gật đầu: "Cơ mà hơi nhiều muỗi... "
Hơi thở Giang Đường nghẽn lại, lập tức cạn lời.
Cô kéo Lương Thâm vào cửa, khom lưng thì thầm với cậu: "Bây giờ con đi múc nước rửa chân cho bà Tô, hơn nữa phải xin lỗi đàng hoàng."
"Dạ?" Vừa nghe rửa chân, miệng Lương Thâm ngoác hết cả lên: "Đừng mà, thấy ghê quá!"
"Không được nói những lời như vậy." Giang Đường vỗ cậu một cái, "Do con làm sai, nhất định phải xin lỗi!"
Lương Thâm che trán lại, vâng vâng dạ dạ cúi đầu, không dám già mồm.
Vào phòng, dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Giang Đường, Lương Thâm vén tay áo lên, múc nước một cách chậm rì. Sau đó, cậu đi đến trước sofa của bà cụ Tô, không tình nguyện nói: "Bà ơi, cháu rửa chân cho bà."
Bà Tô không lên tiếng, Lương Thâm ngẩng đầu, hơi luống cuống nhìn Giang Đường. Sau khi nhận được ánh mắt cổ vũ của cô, Lương Thâm ngồi xổm trước mặt bà, chủ động cởi giày và vớ giúp bà cụ.
Tuy trong miệng nói ghét bỏ những khi thực sự bắt tay vào làm, cậu vẫn rất nghiêm túc.
"Bà ơi, nước có nóng không ạ?" Cậu nhìn bà cụ Tô, nhỏ giọng hết mức hỏi.
Bà cụ đáp: "Không nóng."
"Ồ."
Lương Thâm im lặng rửa chân cho bà cụ, chân bà da bọc xương, gầy gò, già nua, cộm đau tay Lương Thâm. Cậu chớp mắt, thấy trêи mắt cá và mu bàn chân bà có mấy vết sẹo, những vết sẹo mềm màu hồng nhạt này hệt như con rết bò ngoằn ngoèo. Lương Thâm nén sợ hãi duỗi tay chọc xuống, trơn trơn, không có gì đặc biệt.
Cậu chợt không sợ nữa, thậm chí có chút tò mò những dấu vết này làm sao mà có.
Xưa nay, trẻ con không biết che giấu tâm tính, trong lòng có gì thì nói nấy.
Lương Thâm nhìn về phía bà cụ Tô, dịu ngoan hỏi: "Bà ơi, mấy vết thương này làm sao mà có vậy?"
Sắc mặt Giang Đường biến đổi, vội vàng trách mắng: "Lương Thâm, không được tùy tiện hỏi chuyện riêng tư của người khác."
Cậu ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ: "Vết thương ở bên ngoài, không xem là riêng tư."
Giang Đường nghẹn lời.
Bà cụ lạnh mặt, nhưng vẫn trả lời: "Bị lửa thiêu."
Chỉ mấy chữ ít ỏi đã trả lời câu hỏi của Lương Thâm, nhận ra bà cụ bài xích chủ đề đối thoại, Giang Đường không cho Lương Thâm hỏi tiếp nữa.
Trải qua chung sống ngắn ngủi, rõ ràng ba đứa nhỏ không sợ hãi bà cụ nữa, vừa nói vừa cười vây quanh bên cạnh bà nghe kể chuyện xưa. Tuy bà cụ Tô khắt khe, nghiêm khắc, nhưng có thể nhìn ra bà rất thích trẻ con, nếu không bà cũng không kiên nhẫn với sự quấy rối của bọn nhỏ như vậy.
Nhân khoản thời gian này, Giang Đường đi dọn dẹp phòng lại cho bà cụ. Lúc đi đến gian trong, cô thấy một bức ảnh treo trêи đầu giường.
Đó là một bức ảnh gia đình, nam thì hào hoa phong nhã, nữ thì mặt mày dịu dàng, bé gái bảy, tám tuổi chen giữa hai người. Giang Đường nhìn chằm chằm vài giây, bỗng nhiên phát hiện dáng dấp của người phụ nữ này khá giống bà cụ Tô hiện giờ, giống như… bà lúc còn trẻ.
Giang Đường thu tầm mắt lại, nhận ra rằng mình rình coi chuyện riêng tư của người khác như vậy là không tốt lắm. Sau khi vội vàng sửa sang căn phòng lại, cô xoay người rời khỏi phòng.
Sáu giờ ngày hôm sau, Giang Đường thức dậy đúng giờ.
Bọn nhỏ vẫn đang ngủ, bà cụ thì tỉnh rồi.
"Con ra ngoài mua bữa sáng, mẹ có kiêng ăn gì không?"
"Nhỏ giọng thôi." Bà cụ Tô trừng mắt nhìn Giang Đường, cúi đầu nhẹ nhàng đắp chăn cho ba đứa nhỏ.
Giang Đường im lặng một hồi, không nhịn được nói: "Trời sập xuống bọn nó cũng không tỉnh đâu ạ."
Mày bà cụ Tô nhăn lại, sắc mặt trầm xuống: "Đã bảo mày nhỏ giọng thôi mà."
Giang Đường bất đắc dĩ mếu máo: "Vậy con mua đại nhé!"
"Chậc... "
Thấy bà cụ sắp nổi cáu, Giang Đường chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Sáng sớm ở trấn cổ đẹp cực kỳ, nắng mai tươi tắn, vạn vật đất trời hoàn toàn thức tỉnh, cảnh tượng tràn đầy nhựa sống.
Cảm nhận làn gió lướt nhẹ qua mặt, bước chân cô cũng thoải mái không ít.
Cửa hàng nhỏ trêи đường cũng đã mở bán, đa số chủ tiệm kinh doanh là bác trai, bác gái đã có tuổi, hiếm khi trông thấy người tráng niên. Cô đi thẳng tới trước một tiệm bánh bao, chọn mấy cái theo các loại thực đơn.
Trấn nhỏ ít người, lác đác vài người đến mua bữa sáng
Bác gái hấp bánh bao nhìn cô mấy lần, thấy cô trẻ tuổi lạ mắt, bèn hỏi: "Các cháu đang quay phim truyền hình à?"
Giang Đường đang nhìn bốn phía xung quanh bèn gật đầu: "Chúng cháu đến ven đây quay gameshow ạ."
Bác gái nói: "Mới nãy cũng có một cậu thanh niên trắng nõn tới đây. Cháu ở nhà ai đấy?"
Giang Đường đáp: "Nhà bà cụ Tô ạ."
Bác gái gật đầu: "Hóa ra là cô giáo Tô à, bà cụ đó không dễ ở chung lắm... "
Cô giáo Tô?
Giang Đường ngẩn ra, vội hỏi: "Bà Tô là cô giáo ạ?"
"Phải đấy, nhưng bà ấy là một người đáng thương…" Bác gái vừa hấp bánh bao vừa dông dài với Giang Đường.
Từ trong cuộc trò chuyện đứt quãng của bác gái, Giang Đường biết được sự việc đã xảy ra.
Mấy chục năm trước, trấn Nguyệt Nha chỉ có một trường học, trong trường học chỉ có hai giáo viên, một người là bà cụ Tô, người còn lại là chồng bà. Lúc đó, đường chưa sửa xong, núi lớn khép kín, trẻ con quanh trấn đều được đưa tới trường học này. Bà cụ Tô và chồng bà đều là người tri thức thật thà, đầu tư hết tất cả tâm tư vào dạy học. Nhưng tai vạ bất ngờ ập đến, một trận lửa lớn đã hủy hoại hết mọi thứ.
Vào lúc nghỉ trưa hôm đó, hầu hết mấy đứa trẻ đều đang ngủ trưa, bà cụ Tô và chồng mình liều mạng cứu bọn nhỏ ra. Đáng tiếc, cuối cùng… cô con gái duy nhất và tình yêu chân thành một đời của bà ở lại trong trận lửa lớn kia mãi mãi.
Đối với cô gái Tô mà nói, bi kịch bắt đầu từ sau trận hỏa hoạn.
Mọi người ở trấn nhỏ nhanh chóng bắt được người phóng hỏa. Gả là kẻ lười biếng trong trấn, si mê khuôn mặt xinh đẹp của cô giáo Tô nhưng không thành bèn nghĩ ra biện pháp phóng hỏa trả thù. Người thời đó đa số không được giáo ɖu͙ƈ, mê tín quỷ thần, lúc ấy mất nhiều mạng người như vậy, nguyên nhân xảy ra sự việc lại là vì cô giáo Tô nên họ lập tức cho rằng cô bị ngôi sao đen đủi bám vào người!
Lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, cô giáo Tô hệt như con chuột chạy qua đường, người người đòi đánh. Bà bị ép không thể không rời khỏi trấn Nguyệt Nha, tạm thời sống trong sơn động ẩm ướt, chật hẹp trêи núi Nguyệt Nha. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đây, vì sợ hãi quá độ nên mấy học sinh được bà cứu ra trở bệnh, sốt cao không lùi, nói mê sảng cả ngày. Chuyện này khiến lòng người bàng hoàng, càng làm cho dân trong trấn cảm thấy yêu nghiệt quấy phá, ngay sau đó chĩa mùi dùi thẳng vào cô giáo Tô.
Vì thế bọn họ quyết định... Thiêu chết cô giáo Tô.
Người dân trong trấn ngu dốt tin rằng chỉ có lửa mới có thể lọc sạch tất cả.
Ngay ngày thứ ba mươi chồng và con gái mất, mấy gã đàn ông cường tráng lên núi. Lửa lớn phủ kín sơn động, cô giáo Tô không thể lùi được nữa.
Cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, một người phụ huynh lý trí đã sớm xuống núi báo cho cảnh sát ngoài trấn, nhờ vậy mà cô giáo Tô mới tránh được một kiếp. Điều đáng tiếc chính là... bà bị bỏng nặng toàn thân, tròng mắt bị buộc bỏ đi vì nhiễm trùng.
Cô giáo Tô một thân một mình được nhà nước sắp xếp ở trong viện dưỡng lão, mãi đến tận một năm trước, bà được chẩn đoán xác định là ung thư. Bà Tô muốn lá rụng về cội, càng muốn ở cùng chồng và con gái nên lúc này mới quay trở lại quê hương mang đến vô hạn bi thương cho bà.
Bánh bao đã được hấp chín, bác gái cẩn thận dùng túi giấy đựng vào rồi đưa qua: "Cháu cầm kỹ nhé, hơi nóng đấy, cháu xách cần thận..."
Giang Đường lấy lại tinh thần, nhận bánh bao rồi trả tiền.
Cô trở về theo đường cũ, từ xa đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ trong sân truyền đến.
Nắng mai thoải mái, bà cụ ngồi dưới ghế mây làm ảo thuật cho Thiển Thiển. Trò ảo thuật biến mất tiền xu rất đơn giản, cho dù không nhìn thấy, động tác của bà cụ vẫn rất thông thạo, như đã luyện tập rất nhiều lần lúc không người vậy.
Thiển Thiển cũng cổ vũ, xõa tóc cười khanh khách không ngừng.
Giang Đường đi vào đặt bánh bao lên bàn ở bên ngoài, gọi Sơ Nhất đi lấy chén đũa.
"Con mua bánh bao thịt lợn, mẹ ăn trước đi, con chải đầu cho cho Thiển Thiển đã."
"Tao chải cho." Bà cụ Tô bỗng nhiên nói: "Tay chân mày vụng về, chải cũng chẳng đẹp."
Giang Đường bị mắng hằng ngày nên cũng không giận, trở vào nhà lấy chiếc lược đưa cho bà.
Tóc Thiển Thiển vô cùng mềm mại, mỗi lần chải lên đều rất khó túm, động tác trêи tay bà cụ cẩn thận từng chút một, như sợ kéo đau cô bé. Thiển Thiển cũng rất ngoan, vùi trong lòng bà cụ không nhúc nhích.
Giang Đường nhìn thấy vẻ dịu dàng trêи mặt bà cụ, thần thái cực kỳ giống bà ở trong hình. Giờ phút này, có lẽ bà đang nhớ tới cô con gái bỏ mình trong biển lửa.
Tết bím tóc xong, bà cụ đứng lên khỏi ghế mây một cách gian nan: "Đợi một lát."
Bà cụ chống gậy run run đi vào cửa. Lúc trở ra, trêи tay có thêm một chiếc kẹp tóc tinh xảo, chất liệu làm từ bạc, chế tác khá tinh tế tỉ mỉ.
Thấy bà cụ sắp cài cho Thiển Thiển, Giang Đường vội vàng bước tới ngăn cản: "Mẹ Tô, cái này quý giá quá."
Khóe miệng bà cụ Tô lại quằm xuống, đánh tay Giang Đường một cái, lầm bầm trong miệng: "Tao cài cho cháu ngoại tao, liên quan gì tới mày."
Tay cô giơ ở giữa không trung để xuống cũng không được, đưa tới cũng không xong.
Bà cụ Tô lọ mọ cài cho Thiển Thiển, đôi tay ráp nhám cẩn thận vuốt đầu cô bé. Cảm nhận hình dáng chiếc kẹp, bà cụ cười khá hạnh phúc thỏa mãn: "Đây là chiếc kẹp chồng bà tự tay làm cho bà, hồi đó tuổi trẻ, tóc cũng đen bóng, đáng tiếc, bây giờ đã rụng trọc rồi..."
Thiển Thiển chớp mắt, bất giác ngửa đầu nhìn về phía bà.
Cô bé cắn đầu ngón tay, giọng mềm nhũn: "Thiển Thiển cũng chải tóc cho bà."
"Bỏ đi, bỏ đi." Bà cụ tô vội vàng xua tay, "Bà đâu còn tóc, tay nhỏ của cháu mềm mại như vậy, đừng làm đau nó."
Cô bé vừa nghe, lập tức tủi thân: "Sức Thiển Thiển nhỏ lắm, không làm bà đau đâu..."
Bà cụ Tô sững sờ, biết cô bé đã hiểu lầm, sau khi phản ứng lại thì che miệng cười ra tiếng.
Đây là nụ cười đầu tiên từ lúc bắt đầu chương trình đến giờ, bà cụ cười sang sảng cởi mở, giống như đứa trẻ.
Thiển Thiển dịch một cái ghế nhỏ ra phía sau bà cụ, rầm rì bước lên, cầm lấy chiếc lược, tết bím tóc cho bà cụ một cách vụng về mà nghiêm túc. Rất nhanh, mấy nếp nhỏ xuất hiện trêи đỉnh đầu bà, Thiển Thiển lại kẹp chiếc kẹp tóc nhỏ màu đỏ của mình vào.
Sau khi hoàn thành, bà cụ trở nên dở dở ương ương nhưng Thiển Thiển cảm thấy rất thỏa mãn. Cô bé nhào tới ôm lấy bà cụ, giọng nói êm dịu: "Đợi Thiển Thiển trở về sẽ bán đồ chơi đi, sau đó mua tóc giả cho bà nhé ~"
Bà cụ vừa nghe, cười càng thêm lớn tiếng.
Giang Đường lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn một già một trẻ, cô cảm thấy hình ảnh này đẹp cực.
Hết chương 83
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.